Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

Đừng Khóc


Có lẽ không ai yêu thương lại muốn bị tổn thương và có lẽ chẳng người nào yêu thương lại tổn thương người mình thương mến. Vậy mà trong cuộc sống, không dễ để không làm tổn thương người ta trân trọng. Tại sao vậy? Sẽ là một thách đố cho tất cả những ai tra tìm câu trả lời. Bởi làm cho người mình yêu thương hạnh phúc không phải dễ, nhưng có một điều chắc chắn rằng, chẳng ai muốn gieo đau khổ cho người mình yêu. Vậy ra, ai tổn thương bạn, ấy chính thực là người chưa bao giờ biết yêu bạn!


Làm cho người mình yêu thương hạnh phúc cũng chính là thao thức tột cùng của người sống tình yêu. Cái thao thức ấy được diễn tả trong mọi hoạt động. Làm điều hạnh phúc thì khó, nhưng tránh không tổn thương người mình yêu mến là điều vô cùng dễ dàng. Thực tế, người ta lại đi ngược lẽ thường của cuộc sống, quá tham vọng vẽ vời chuyện lớn lao, mà lãng quên cái nhỏ nhặt chân thường trong cuộc sống. Đâu cứ phải làm gì cho to, đâu cứ phải nghĩ gì cho lớn, chỉ cần qua cử chỉ, ánh mắt, nụ cười... một lời nói dịu ngọt cũng đủ nuôi ta sống đến trót đời. Cũng vậy, đôi lời ngắn ngủn, vụn vắn, vội vã cũng có thể phá bỏ công trình ta dồi mài thu tích...


Nói vậy, xem ra có phải vì tình yêu chưa chín nên dễ bong, dễ vỡ. Thật ra đâu đúng thế, bản chất của tình yêu là tinh tuyền, cho nên tất cả những gì ngoài sự tinh tuyền mà kẻ yêu sử dụng đều phá huỷ tình yêu. Nó không phá bỏ bản chất tình yêu nhưng nó phá vỡ mọi ràng buộc khiến tình yêu mai một!


Nhân loại bao giờ cũng vậy, nhặt từng giờ nhưng lại phá bỏ trong tích tắc. Người ta không mấy nhớ nỗi nhọc mệt của ngày đập phá nhưng lại thấm thía mãi công nhọc của từng giờ thu vén. Dân gian vẫn thường răn bảo nhau: nhân loại mất hằng giờ để yêu nhưng chỉ tốn vài giây để nói lời giã biệt. Tin nổi không?


Có lẽ không nên bàn chuyện yêu thương trần thế, bởi nhân loại có biết yêu bao giờ. Nhân loại vẫn yêu và hằng yêu đấy chứ, nhưng đáng buồn thay chẳng ai biết yêu thực sự. Thật ra họ chỉ mới đặt chân trên ngưỡng cửa tình yêu chứ chưa hề bước chân vào đó. Bởi ai thực biết yêu, người ấy phải hoàn toàn trở nên Đấng là Tình yêu kia kìa!


Chỉ có Đấng là Tình yêu mới có thể yêu và yêu thực thụ. Nhân loại tất cả chỉ đang tập yêu, học yêu và sống yêu. Do vậy tình yêu dương gian có đẹp đến dường nào chăng nữa, có chân thật, trung tín thế nào đi nữa thì cũng chỉ diễn tả phần nào tình yêu tuyệt hảo của Thiên Chúa mà thôi.


Bạn vẫn thường nhủ với tôi: bạn khao khát truy tìm một tình yêu toàn bích, tuyệt đối ư? Vâng, bạn hãy yêu đi, hãy học yêu như Giêsu, hãy thử sống yêu như Thiên Chúa, thế nào bạn cũng tìm gặp, nhược bằng không, mò mẫm ăn mày tình yêu dương thế, mãi mãi sẽ thu tích hoài bão vô vọng mà thôi.


Nếu chỉ được một điều để hỏi, bạn thao thức gì về tình yêu? Có phải là sự tổn thương? Có lẽ vậy, không gì đau đớn hơn nỗi đau đớn khi bị xúc phạm. Bạn đã yêu và từng yêu, đúng vậy, thế tình yêu ấy có tổn thương bạn? Cảm giác thế nào, đớn đau tột cùng, đúng thế không? Đừng sợ, đừng quá xúc động, đấy chỉ là sự vỡ bể của ảo vọng hão huyền. Thực tế nhân loại là vậy mà, tại bạn kém lòng tin đấy thôi. À mà không, có lẽ tại vì, bạn quá tin vào kẻ không đáng tin đấy thôi!


Có biện minh cách nào đi chăng nữa, thì người biết yêu thực sự, chân thành luôn tìm khả năng tốt nhất để có thể làm cho người mình thương yêu hạnh phúc. Chẳng cần phải chờ cầu xin hay nhắc nhủ, tình yêu tự dạy họ biết làm gì và biết cách phải làm gì hầu đem hạnh phúc đến người mình thương mến. Tình yêu luôn khiến con người sáng tạo và phát triển. Cứ nhìn Đấng yêu thương mà biết, thử hỏi còn sáng tạo nào hơn sáng tạo tự hiến mình trong tấm bánh bẻ nhỏ để có thể mãi mãi ở bên người mình thương mến chăng?!


Sống gần người không thương là một đau khổ, sống xa người mình thương là một bất hạnh. Và như vậy, sống bên người mình thương là một hạnh phúc. Thiên Chúa hạnh phúc khi ở với con cái loài người. Thiên Chúa hạnh phúc khi được hiến mình cho con người. Thiên Chúa vui sướng khi được hoà tan trong con người, một sự kết hiệp mật thiết, liên lỉ, biến tan làm một trong nhau, không gì có thể phá vỡ.


Tình yêu chân chính chỉ có một lý do, không hơn không kém, lý do ấy chính là sự hiến mình để người mình yêu thương hạnh phúc. Ngụ trong Bánh thánh để nuôi sống con người, không chỉ là nguồn lương thực thần linh mà còn là phương dược chữa lành mọi thương tích tâm hồn, Thiên Chúa đã biểu lộ đến tột cùng mức độ yêu thương.


Nhân loại ít tôn vinh hạnh phúc tình yêu nhưng hay đề cập đến mật đắng của tan vỡ, rách nát. Chính bởi con người tổn thương lẫn nhau, vậy nên niềm vui hạnh phúc thì ít mà nước mắt của khổ đau thì nhiều. Không tổn thương nào đau đớn hơn tổn thương khi người mình yêu thương xúc phạm. Chẳng lạ mà nhân loại ngày đêm vẫn khôn ngớt khóc cười. Đừng khóc, nếu thực sự không phải tình yêu chân chính, thì tiếc nuối hay trách giận làm gì, có thay đổi được bản chất tình yêu đâu cơ chứ. Tình yêu nguyên tuyền vốn tự tại, bởi thuộc tính bất diệt và tự do của nó xây nên nền tảng bền vững, không thay đổi. Đừng sợ tình yêu biến mất, cũng đừng nài nỉ tình yêu trở lại. Tình yêu không đi và cũng chẳng bao giờ thay đổi, trung tín ngàn đời và trường tồn vĩnh cửu. Thiên Chúa là tình yêu, bất biến, bất diệt, bất phân ly. Ẩn mình trong Bánh Thánh trinh trong bé nhỏ không làm mất đi căn nguyên tinh tuyền của Ngài. Đừng nại sự an ủi vỗ về nhân thế sẽ bù đắp cho thái độ bất kính của nhân trần, không sự thiện, sự ác nào có thể thay đổi tình yêu Thiên Chúa. Chính nhờ sự khiêm nhường, tín thác và tôn thờ thẳm sâu của con người mà ơn cứu độ tuôn tràn cho chính họ. Đừng khóc, đừng khóc vì sợ thế nhân bất kính Thiên Chúa, cũng đừng khóc mỗi khi bị tình yêu tổn thương, xúc phạm.


Lạy Chúa, đã rất lâu rồi không nhớ nổi khi nào, con tập trở nên người dũng cảm, không khóc dù bất cứ trắc trở gì xảy ra. Vậy mà đêm nào con cũng khóc, khóc cho mình, cho nhân loại... Con cứ khóc vậy, mà lại bảo người đừng khóc, thế có lạ không đấy chứ. Mặc dầu không muốn khóc nhưng chẳng biết tại sao nước mắt cứ trào ra, làm người dũng cảm không nổi, hỏi thử con có thể làm được gì khiến người hạnh phúc đây? Xin Chúa giúp con đừng khóc nữa, hãy biến những giọt nước mắt tổn thương ấy trở nên nụ cười thanh thản, bình an. Con muốn mình lặng trầm như Chúa, chấp nhận bị nghiền nát, chấp nhận nên biến tan, chấp nhận bể nát để bẻ ra cho muôn người. Xin Chúa giúp con hiểu rằng, đã bị xúc phạm hay có xúc phạm nhiều hơn thế, con vẫn là người được Thiên Chúa yêu thương, để can đảm không những không khóc mà còn biết an ủi người: đừng khóc!


M. Hoàng Thị Thuỳ Trang, ICM.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét