Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Dân Thành Ethènes..

Câu chuyện

Ngày kia, triết gia Esopos người Hy Lạp ngồi bên vệ đường trước cổng thành Ethènes. Một người khách lạ tình cờ đi qua dừng lại hỏi ông như sau: "Dân thành Athènes như thế nào?".

Triết gia bèn trả lời: "Xin ông cho tôi biết ông đến từ đâu và dân tình ở đó như thế nào?". Người khách lạ nhíu mày cằn nhằn: "Tôi đến từ Argos và dân Argos toàn là một lũ người láo khoét, trộm cắp, cãi cọ suốt ngày"....

Một cách bình thản, triết gia Esopos mỉm cười đáp: "Tôi rất lấy làm buồn để báo cho ông biết rằng rồi ra ông sẽ thấy dân thành Athènes còn tệ hơn thế nữa".

Ngày hôm sau, một người khách lạ khác đi qua và cũng dừng lại đặt một câu hỏi: "Dân thành Athènes như thế nào?". Người khách lạ ấy cũng cho biết mình đến từ Argos là nơi mà ông cho là quê hương yêu dấu mà ông buộc lòng phải rời xa, bởi vì dân chúng Argos là những người rất dễ thương, dễ mến...

Lần này, triết gia Esopos cũng biểu đồng tình với người khách lạ như sau: "Này ông bạn đáng mến, tôi rất vui mừng cho ông biết rằng ông sẽ nhận thấy dân thành Athènes cũng dễ thương dễ mến như thế".

***

Chút suy gẫm

Cùng là con người ấy, cùng một khung cảnh ấy, nhưng có người ưa có kẻ chê. Sự khác biệt trong cách thẩm định này không nằm trong đối tượng được thấm định mà là ở trạng thái tâm lí, tâm tính của chính người thẩm định.

Lòng khoan hòa không cố chấp, lòng bức bối thường hay bực dọc.

Lòng rộng chuyện lớn thành nhỏ, lòng hẹp chuyện nhỏ thành lớn...

Nhưng mà lòng người, tuyệt vời thay, lại là một thứ rất dễ co giãn, ai cũng đều có thể tự điều chỉnh nó, nới rộng nó!

Chẳng thể có một cá nhân nào hay một cộng đồng nào có thể làm hài lòng tôi tất cả. Một sự việc khó chịu ư? Sẽ luôn có đấy! Thế nhưng, thay vì phê bình chỉ trích và đưa ra những nhận định độc dữ, tôi sẽ ứng xử bằng cái nhìn tích cực, cái nhìn thân thiện nhất để khám phá ra những điều tốt đẹp.

Vạn vạn sự (dù thế nào đi nữa) cũng không phải hoàn toàn xấu, nếu như tôi ứng xử với vạn vạn những điều xẩy đến như loài ong kia: từ giữa bao nhiêu vị đắng cay của cánh hoa, loài ong chỉ rút ra toàn mật ngọt...

(một ngày đầu tuần, ntt)


Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Chúa Nói Không...

Tôi đã xin Chúa cất khỏi sự kiêu hãnh của tôi và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng không phải Ngài là người cất khỏi mà chính tôi mới là người phấn đấu để vượt thắng nó.

Tôi đã xin Chúa làm cho đứa con tàn tật của tôi được lành lặn và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng tinh thần mới lành lặn, còn thể xác chỉ là tạm bợ.

Tôi đã xin Chúa ban cho tôi sự kiên nhẫn và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng kiên nhẫn là trái của thử thách. Ngài không ban cho tôi trái ấy mà để tôi tự tìm lấy...

Tôi đã xin Chúa ban cho tôi được hạnh phúc và Chúa đã trả lời: Không". Ngài nói rằng Ngài ban ân phúc cho tôi, còn hạnh phúc hay không là tùy tôi.

Tôi đã xin Chúa gia tăng tinh thần cho tôi và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng tôi phải tự lớn lên, nhưng Ngài sẽ cắt tỉa để tôi mang nhiều hoa trái.

Tôi đã xin Chúa đừng để tôi đau khổ và Ngài đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng đau khổ là cho tôi được xa cách với những vướng bận trần gian và mang tôi đến gần Ngài.

Tôi đã hỏi: "Liệu Ngài có yêu tôi không" và Ngài đã trả lời rằng: "Có". Ngài nói rằng Ngài đã ban cho tôi Người Con Một, Ðấng đã chết vì tôi và một ngày nào đó, tôi sẽ được lên Thiên Ðàng vì tôi đã tin.

Tôi đã xin Chúa giúp tôi yêu mến tha nhân như Ngài yêu thương tôi và Chúa nói: "Cuối cùng con đã xin đúng điều ta chờ đợi".

***

Đây là bài thơ của một tác giả vô danh đã được biết đến từ rất lâu trên hầu khắp thế giới. Bài thơ là cả một sự trải nghiệm về đời sống Đức tin; Là cái nhìn nhận thật sâu sắc về khổ đau, nan đề, nghịch cảnh...

Sớm hay muộn thì rồi ai cũng sẽ phải đến lúc nhận ra rằng: mọi vinh quang hay cay đắng, mọi thứ được thua nơi cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là mây trôi, gió thoảng...

Cái giá trị mang tính trường tồn nơi vật chất phù du này ấy là tình yêu thương giữa con người với con người. Nhưng con người ta, lạ lùng thay, lại thường chẳng mấy dễ dàng gì để mắt đến lòng yêu thương tha nhân, yêu thương đồng loại...


(một chiều cuối tuần - ntt)


Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Đoản Khúc Cho Người


               Ta, người: năm tháng vơi đầy
          Buồn vui hạnh phúc sầu vây nụ cười.
               Khó chi nhớ mãi một người
          Dễ chi quên được nụ cười hôm xưa./.

                               Hoa Băng Tuyết



Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Viết Ở Biển

 

               Biển chạy về phía bờ:
               Quẳng đi xác phù du
               Tôi chạy về phía em:
               Ôm giữ mãi niềm đau!
               Biển mới lại mỗi ngày
               Tôi cũ mòn năm tháng./.

                      ntt, tháng 5/2011

   

 

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Mỹ Khúc (2)






em là bờ
anh là sóng
bờ đẹp bởi sóng biết êm đềm

anh là nước
em là gió
nước biết dạt dào bởi có gió chăm,

em từ nguyên sơ
anh từ nguyên sơ
nên mỹ khúc
bởi biết cho và biết nhận.

2010, ntt


alt

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

Mỹ Khúc (1)


     anh là thuyền

     em là bến,

     bến vì thuyền mà đợi

     thuyền vì bến mà về.

     em vì anh
   
     anh vì em

     nên duyên ta thắm!


             
Cát Bà tháng 5/2010, ntt
 

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Giấc Biển

                
                trăng gối sóng
                sóng gối bờ cát
                em gối anh
                giấc biển dạt dào mà yên tịnh./.

                           Cát Bà 2010, ntt 



Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Vịnh Lan Hạ

Vịnh Lan Hạ, biển nước biếc xanh và trong suốt như pha lê. Trùng trùng những ngọn núi hiền hòa soi bóng êm đềm giữa lòng vịnh. Những ngọn núi vây bọc và chia cắt Lan Hạ thành trăm ngàn vịnh nhỏ tạo nên cảnh quan cuốn hút lạ kỳ. Mỗi ngọn núi là một đảo nhỏ. Dưới chân núi có rất nhiều những bãi cát mịn màng, tinh khiết. Những bãi cát này đều là điểm dừng chân lý tưởng cho du khách... Xin được chia sẻ cùng mọi người chút xíu những ghi chép qua ống kính của ntt:

alt

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Cát Bà 2011

Nghiễm nhiên có 4 ngày nghỉ liền kề từ 30/4, công ty tổ chức chuyến Cát Bà. Những người có gia đình ai nấy đều lỉnh kỉnh kéo theo bầu đoàn thê (phu) tử, ntt chọn cách riêng, đỡ lỉnh kỉnh hơn: cô con gái và mấy đứa cháu (đứa gọi bằng bác, đứa gọi bằng cậu)...

altDẫy phố ven biển

Biển Mặn...

                                      Tặng N.

Vì anh em làm thơ

Giọt nước mắt lăn qua ngày biển động

Vì anh sóng xô bờ

Ngàn thương nhớ tan ra thành bọt trắng

Biển mặn chát niềm đau trầm tích

Em vì thơ

Nước mắt cạn lại đầy...

                             
                                         Cát Bà 25/05/2010, ntt