Tôi đã xin Chúa cất khỏi sự kiêu hãnh của tôi và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng không phải Ngài là người cất khỏi mà chính tôi mới là người phấn đấu để vượt thắng nó.
Tôi đã xin Chúa làm cho đứa con tàn tật của tôi được lành lặn và Chúa trả lời: "Không". Ngài nói rằng tinh thần mới lành lặn, còn thể xác chỉ là tạm bợ.
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi sự kiên nhẫn và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng kiên nhẫn là trái của thử thách. Ngài không ban cho tôi trái ấy mà để tôi tự tìm lấy...
Tôi đã xin Chúa ban cho tôi được hạnh phúc và Chúa đã trả lời: Không". Ngài nói rằng Ngài ban ân phúc cho tôi, còn hạnh phúc hay không là tùy tôi.
Tôi đã xin Chúa gia tăng tinh thần cho tôi và Chúa đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng tôi phải tự lớn lên, nhưng Ngài sẽ cắt tỉa để tôi mang nhiều hoa trái.
Tôi đã xin Chúa đừng để tôi đau khổ và Ngài đã trả lời: "Không". Ngài nói rằng đau khổ là cho tôi được xa cách với những vướng bận trần gian và mang tôi đến gần Ngài.
Tôi đã hỏi: "Liệu Ngài có yêu tôi không" và Ngài đã trả lời rằng: "Có". Ngài nói rằng Ngài đã ban cho tôi Người Con Một, Ðấng đã chết vì tôi và một ngày nào đó, tôi sẽ được lên Thiên Ðàng vì tôi đã tin.
Tôi đã xin Chúa giúp tôi yêu mến tha nhân như Ngài yêu thương tôi và Chúa nói: "Cuối cùng con đã xin đúng điều ta chờ đợi".
***
Đây là bài thơ của một tác giả vô danh đã được biết đến từ rất lâu trên hầu khắp thế giới. Bài thơ là cả một sự trải nghiệm về đời sống Đức tin; Là cái nhìn nhận thật sâu sắc về khổ đau, nan đề, nghịch cảnh...
Sớm hay muộn thì rồi ai cũng sẽ phải đến lúc nhận ra rằng: mọi vinh quang hay cay đắng, mọi thứ được thua nơi cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là mây trôi, gió thoảng...
Cái giá trị mang tính trường tồn nơi vật chất phù du này ấy là tình yêu thương giữa con người với con người. Nhưng con người ta, lạ lùng thay, lại thường chẳng mấy dễ dàng gì để mắt đến lòng yêu thương tha nhân, yêu thương đồng loại...
(một chiều cuối tuần - ntt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét