Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Nỗi Lo Sợ Đổi Thay

(Ês 60:1-6; Tv 72; Ep 3:2-3.5-6; Mt 2:1-12)
Theo một câu cổ ngôn thì ngay trước lúc bình minh là lúc tối tăm nhất. Đó là sự an ủi hiếm hoi cho những ai vấp ngã trong bóng tối. Điều đó thật có thể dễ dàng trở nên một câu nói hời hợt rập khuôn khác tấn công chúng ta từ mọi hướng. Nhưng những câu nói khuôn sáo đó tồn tại lâu dài bởi chúng được đặt trên căn bản của chân lý. 

Những lời tiên tri từ Êsai được ban cho dân Israel sau khi trở về từ chốn lưu đày Babylon vào bán thế kỷ 6 trước công nguyên. Những mong chờ khoa trương giả tạo và phấn chấn phù phiếm tất cả đã đi qua và họ phải đối diện với một thực tế phũ phàng: quê hương, đền thờ và lối sống của họ bị phá huỷ hoàn toàn, tuyệt vọng, chẳng còn gì và mọi nỗ lực phục hồi phần lớn thuộc về sự thành công bị giới hạn. Trong những văn bản viết vào giai đoạn này hầu hết người ta cảm thấy bi quan, yếm thế, buồn rầu, ảm đạm và một phần nào đó, thậm chí thờ ơ, lãnh đạm. Lời tiên tri đã so sánh sự tương phản bóng tối bị cuốn đi bởi ánh sáng huy hoàng và bầu khí hân hoan đang diễn ra cuối trời. Mọi thứ tiêu cực sẽ phải biến thành sự tương phản của nó.

Đó là thông điệp của hy vọng nhưng sâu xa hơn thế, vì nó còn có một bài học tinh thần sâu sắc. Đừng đánh giá bằng những dáng vẻ bề ngoài hoặc trải nghiệm nhất thời - những điều này chỉ là phần nào của bức tranh phóng đại. Những đường lối mà Thiên Chúa sẽ dùng là những cá nhân, những dân tộc với sự cấu thành thế giới và tương lai của nó không chỉ là sự xuất hiện nhất thời. Israel vẫn có một tương lai xán lạn phía trước, duy nhất mà ánh sáng của nó sẽ toả sáng trước toàn thế giới. Do Thiên Chúa là ánh sáng và là tình yêu, làm thế nào để có thể muốn điều gì khác nữa cho nhân loại? Bóng tối mà đôi lúc chúng ta có thể trải qua tưởng như bị lấn áp nhưng chỉ là tức thời. Khi chúng ta nhìn quanh vào những thung lũng âm u mà những tưởng là trải nghiệm trong hiện tại, chúng ta có thể kiên quyết không bị để chúng nuốt chửng. Bền tâm, vững chí và tận tuỵ là điều thiết yếu. 

Chúng ta có thể hỏi tại sao bao gồm cả những dân ngoại không phải là người Do Thái đã bị kìm kẹp vây hãm hàng bao thế kỷ. Sự bí mật, tại sao? Mượn từ biệt ngữ của cộng đồng thông minh, những kế hoạch của Thiên Chúa diễn ra trên nền tảng nghiêm ngặt cần biết. Thiên Chúa đã bộc lộ một phần kế hoạch thiêng liêng này khi con người quyết tâm để hiểu biết và lãnh nhận. Khái niệm “bao gồm” với sự nhận xét đối với Thiên Chúa quả thật là khó để lãnh nhận tất cả những khía cạnh của nó và thời điểm xảy ra chúng ta đã thất bại hoàn toàn. Mặc dù chúng ta có thể tán thành ý niệm này, vẫn có một khuynh hướng để đặt ra những điều kiện trong thâm tâm và làm thành những bản liệt kê của những người được loại trừ. Ý tưởng sở hữu và điều khiển Thiên Chúa mất đi thực sự rất khó khăn.

Câu chuyện của Thánh Matthêu về sự Giáng Sinh của Chúa Giêsu mang sự gắn kết với rất nhiều luồng tiên tri. Có cùng sự giằng co của cuộc chiến cổ xưa giữa ánh sáng và bóng tối, hy vọng và sợ hãi. Quả thật ánh sáng bước vào thế giới, và khi đó, những ranh giới và danh hiệu ít được tính đến. Ánh sáng được nhận biết đầu tiên bởi một đoàn nhà thông thái hay những Đạo sĩ Zoroaster từ những quốc gia Đông phương - những môn đồ của những truyền thống và những tín ngưỡng khác. Những nhà thông thái đã khởi sự một cuộc hành trình dài đằng đẵng và hiểm nguy để tôn thờ vị vua của những vua và dâng lên Người sự tôn vinh xứng đáng. Nhưng vừa lúc ánh sáng là nguyên do niềm vui và hy vọng đối vơi một số người, thì nó lại sinh ra sự sợ hãi và ganh ghét đối với những người khác. Sự cai trị điên rồ của Herod Đại đế bị đe doạ bởi những gì mà ông ta nhận thấy một sự thách thức đối với uy quyền của mình. Herod - người cai trị Judea - chính ông đã cai trị một cách trớ trêu bởi sự sợ hãi, và trong suốt cuộc đời bạo tàn và khát máu, sự sợ hãi này đã tiêu diệt mọi người xem đó là một mối đe doạ. Ông đã cố gắng đưa ra những mánh khoé và đánh lừa những nhà thông thái để tiết lộ nơi Chúa Giêsu sinh ra với mục đích duy nhất - giết chết Người.

Cùng với sự sợ hãi đổi thay, mất quyền lực và sự bẽ mặt nằm tại gốc rễ của vô số những bạo lực và sự chia rẽ của chúng ta và là một nhân tố trong những cuộc chiến văn hoá đang xảy ra. Có lẽ chúng ta có thể noi theo gương các đạo sĩ bằng việc sùng bái và phục vụ ánh sáng không có sự cố gắng, xác định hay quyền lực điều khiển. Nếu chúng ta ngước mắt trông lên hoàn cảnh tức thời của chúng ta, chúng ta có thể quan sát một vì sao phía chân trời mà không bao giờ ngừng dìu dắt và hướng dẫn nhân loại - ít nhất cho những ai với một trái tim rộng mở và ánh mắt trông theo.

(Nguồn: Regis College – The School of Theology)

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Những Ý Tưởng Về Giáng Sinh

Giáng Sinh chính là mỗi khi bạn để Chúa yêu thương tha nhân thông qua bạn… Giáng Sinh chính là mỗi khi bạn cười với người anh em của bạn và sẵn sàng giúp đỡ họ. - Mẹ Têrêsa

***

Bạn nên làm cho Mùa Giáng Sinh trở thành một dịp không phải chỉ để cho đi những món quà vật chất nhưng là dịp cho đi điều ý nghĩa hơn rất nhiều - cho đi chính bản thân bạn. - J.C. Penney

***

Lẽ dĩ nhiên, Giáng Sinh là mùa của niềm vui, nhưng cũng là thời gian đúng lúc để nghĩ về những ai không có được niềm vui. - Helen Valetine

***

Tinh thần của Giánh Sinh - tình yêu - thay đổi con tim và cuộc sống. - Pat Boone

***

Chính Giáng Sinh nơi tâm hồn làm lan toả Giáng Sinh trên không trung. - W.T. Ellis

***
 
Giáng Sinh chính là khi tình yêu ngự trị,
Và tình yêu có thể làm bất cứ điều gì! - Khuyết danh

***

Nhân loại là một đại gia đình với mọi chủng tộc và tín ngưỡng. Mỗi một Giáng Sinh, khi chúng ta suy ngẫm về tình yêu của Chúa, chúng ta được gợi nhớ rằng chúng ta chính là anh em của nhau. - V. Kaskow

***

Giáng Sinh không chỉ là thời điểm của tiệc tùng và vui chơi. Giáng Sinh mang ý nghĩa nhiều hơn thế. Đó chính là dịp suy tư về những gì vĩnh hằng. Tinh thần của Giáng Sinh chính là tinh thần cho đi và tha thứ. - J.C. Penny

***

Hãy hỏi con cái của bạn hai câu hỏi vào dịp Giáng Sinh này: Câu hỏi thứ nhất: “Con muốn cho người khác những gì vào Giáng Sinh này?”. Câu hỏi thứ hai: “Con muốn gì vào Giáng Sinh này? Câu hỏi đầu tiên khuyến khích một trái tim quảng đại và biết chú ý đến người xung quanh. Câu hỏi thứ hai có thể làm nảy sinh sự ích kỷ của con bạn nếu nó không được làm lắng dịu bởi câu hỏi thứ nhất. - Khuyết danh

***
Giáng Sinh sẽ là một Giáng Sinh thật sự nhất khi bạn kỷ niệm nó bằng cách mang ánh sáng tình yêu đến với những ai cần nó nhất. - Ruth Carter Stapleton

***

Cho đi và không cảm thấy mình đã cho đi chính là cách cho đi tốt nhất trong tất cả các cách cho đi. - Max Beerbohm

***

Kích cỡ của món quà không quan trọng, nhưng điều quan trọng chính là tấm lòng trao tặng món quà ấy. - Eileen Elias Freeman

***

Hãy là một thiên thần đối với ai đó khi bạn có thể, đó chính là cách tạ ơn Chúa về sự giúp đỡ mà một thiên thần khác đã mang đến cho bạn. - Eileen Elias Freeman
 

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Mỉm cười để đón nhận tất cả...

Khi tất cả mọi chuyện đau buồn đổ lên đầu bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, vì chỉ có như thế, bạn mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn…

Khi có một chuyện thật vui đến với bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, để niềm vui, niềm hạnh phúc được nhân đôi, để mọi người có thể vui cùng niềm vui của bạn…

Khi có một ai đó rời xa cuộc đời của bạn, hãy mỉm cười để chia tay họ, vì dù cho đó là một cái kết thúc vui hay buồn, thì nó cũng là một cái kết thúc, và ngay sau nó là một khởi đầu mới cho cả hai người, mỉm cười để chúc cho cái khởi đầu ấy sẽ thật tươi sáng và vui vẻ…

Khi có một ai đó đến với cuộc đời bạn, hãy mỉm cười để chào đón họ, để chúc cho tình cảm giữa hai người sẽ thật tốt đẹp, để họ sẽ không bao giờ phải nói lời chia tay với bạn như bao người trước đó…

Khi bạn đánh mất niềm tin vào một người nào đó, hãy mỉm cười để chấp nhận điều ấy. Ai cũng là con người, cũng có lúc sai lầm, có lúc vấp ngã, và hãy mỉm cười để biết rằng mình đã hiểu họ thêm một phần…

Khi bạn cảm thấy quá mệt mỏi vì cuộc sống, hãy mỉm cười để cảm nhận tình yêu mới sẽ lại đến với mình. Bạn sẽ không thể đón nhận tình yêu cuộc sống khi trong lòng bạn ngập tràn trong thù hận hay đớn đau. Và một nụ cười sẽ xoá đi tất cả…

Khi bạn chợt nghĩ về tương lai mù mịt phía trước, và bạn không biết cuộc đời bạn sẽ đi về đâu, hãy mỉm cười để cho mình một phút hy vọng. Mỉm cười để nhận ra rằng chúng ta có cả một ngày hôm nay để chuẩn bị thật tốt cho ngày mai, hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc, vì chẳng ai dám chắc mình còn có ngày mai…

Khi tình yêu không đến với bạn, hãy mỉm cười để chào tạm biệt nó. Vì đơn giản là tình yêu đó chưa chọn bạn để ở lại mà thôi. Và dù cho người bạn yêu không đáp lại tình cảm của bạn, thì bạn cũng hãy mỉm cười vì biết rằng trong trái tim bạn đã có nó rồi…

Khi mỗi ngày mới đến với cuộc đời bạn, hãy mỉm cười để cảm ơn cuộc đời đã cho bạn thêm một ngày để được yêu thương, để có thêm thời gian nói với những người bạn yêu quý rằng bạn dành cho họ nhiều tình cảm đến mức nào…

Khi bạn gặp một vấn đề thật khó khăn để giải quyết, hãy mỉm cười để giữ cho tinh thần mình được bình tĩnh. Và như thế vấn đề sẽ dễ hơn trước nhiều…

Khi một người nào đó đang buồn và muốn tâm sự với bạn, hãy mỉm cười với họ để cho họ thêm một chút niềm tin vào cuộc sống. Những người không thể cười là những người cần nụ cười hơn bao giờ hết. Một nụ cười sẽ không làm nghèo đi người cho nó, nhưng sẽ làm người nhận nó giàu thêm. Đó là cái vốn quý nhất mà Thượng Đế ban tặng cho mỗi chúng ta…

Khi bạn bị tổn thương, hãy mỉm cười để hàn gắn nó lại. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để làm lành vết thương ấy, nhưng dù gì thì nó cũng đề lại vết sẹo trong cuộc đời bạn. Hãy mỉm cười để xoá đi vết sẹo ấy. Vì chỉ khi tha thứ cho người khác, ta mới có thể tha thứ cho chính mình, để cái quá khứ đau thương kia chìm vào dĩ vãng…

Vậy, nếu bạn buồn đau hay hạnh phúc, thất vọng hay hi vọng, mệt mỏi hay tràn đầy niềm tin, hãy luôn luôn mỉm cười, mỉm cười để nhận ra rằng tất cả những cảm xúc ấy chính là món quà mà cuộc đời đem đến cho bạn. Và chính từ những món quà ấy mà chúng ta cảm nhận được chúng ta thật hạnh phúc khi được làm một con người, được biết thế nào là vui buồn, là xúc động. Hãy trân trọng và nâng niu từng phút giây của cuộc đời mình, sống thật tốt, thật xứng đáng ngay từ ngày hôm nay, để khi nó qua đi, để khi ngày mai đến, bạn sẽ không bao giờ phải dùng đến 2 từ “hối tiếc”… Và hãy cười, cười nhiều hơn nữa, vì ít nhất thì trong mắt một ai đó, nụ cười của bạn đáng giá hơn ngàn lần những nỗi đau khổ mà họ đã từng phải trải qua trong cuộc đời...

Sưu tầm

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

CHÚNG TA LÀ NHỮNG CỨU TINH CỦA CHÍNH MÌNH (CHẾT TRONG AN BÌNH)

TỳKheo Visuddhacara – Thích dịch.
Ðôi khi là một nhà sư tôi được yêu cầu đến tụng kinh cho tang lễ. Tôi cảm thấy buồn cho gia quyến của người chết nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy không giúp được gì vì có quá nhiều khó xử trong vai trò của một nhà sư đi tụng kinh đám tang.
Một ngày nọ, một phụ nữ trẻ tuổi đến gặp tôi. Cha cô mới chết sáng hôm đó. Ông mới chỉ 42 tuổi. Cô nói với tôi bằng tiếng Phúc Kiến: “Xin mời thầy đến tụng kinh. Xin thầy mở con đường cho cha tôi”. Tôi nhìn cô ta với tất cả tấm lòng từ bi mà tôi có thể tập trung. Tôi có thể cảm thấy sự bối rối và đau khổ của cô. Cô khoảng chừng 20 tuổi và là một người con gái có hiếu. Trong thâm tâm tôi nói thầm với mình: “Trời ơi tôi sẽ mở đường cho người như thế nào đây? Con đường tưởng tượng nào tôi sẽ vẽ trong không khí cho hồn tưởng tượng đặt chân lên? Làm sao tôi có thể nói với người phụ nữ trẻ tuổi tội nghiệp đang ở trong tình trạng buồn phiền và bối rối rằng:” không có con đường nào như cô có lẽ đã tưởng tượng như thế?”.
Ðức Phật cũng có lần ở trong tình thế như vậy và Ngài đã trả lời ra sao?
Một hôm một người trẻ tuổi lại gần Ðức Phật và hỏi Ngài: “Bạch Thế Tôn, cha con chết. Xin mời Ðức Phật đến và cầu nguyện cho cha con, cứu độ linh hồn ông ấy để ông ấy có thể đi lên thiên đàng. Những người Bà La Môn cử hành những nghi thức này nhưng Ðức Phật lại còn mạnh hơn họ nhiều. Nếu Ngài sẽ làm điều đó, chắc chắn hồn cha con sẽ bay thẳng về thiên đàng”.
Ðức Phật trả lời, “Rất tốt, hãy đi ra chợ và đem về cho ta hai cái bình đất và một ít bơ”. Người trẻ tuổi sung sướng vì Ðức Phật đã hạ cố thi hành một số thần thông để cứu linh hồn cha của mình. Anh ta vội vã đi ra phố và mua các thứ mà Ðức Phật bảo. Ðức Phật chỉ dẫn cho anh ta để bơ vào một bình và để đá vào bình kia. Rồi ném cả hai bình đó xuống ao. Người trẻ tuổi làm theo và cả hai bình đều chìm xuống đáy ao. Rồi Ðức Phật tiếp tục: “Bây giờ hãy lấy một cái gậy và đập vỡ hai bình đó ở dưới ao”. Người trẻ tuổi làm theo. Hai cái bình bị đập vỡ và bơ thì nhẹ đã nổi lên còn hòn đá vì nặng nên vẫn ở dưới đáy ao.
Rồi Ðức Phật nói: “Bây giờ nhanh lên đi tập họp tất cả những thầy tu. Hãy nói với họ đến và tụng kinh để bơ chìm xuống và viên đá nổi lên.” Người trẻ tuổi nhìn Ðức Phật, sửng sốt, nói, “Bạch Ðức Thế Tôn, Ngài có nói thật không ạ. Chắc chắn Ngài không thể trông chờ bơ nhẹ mà chìm và đá nặng mà nổi. Ðiều đó ngược lại với qui luật tự nhiên.”
Ðức Phật mỉm cười và nói: “Này con, con đã thấy nếu cha con có một cuộc đời LƯƠNG THIỆN thì những HÀNH VI của ông cũng nhẹ như bơ cho dù thế nào thì ông cũng lên thiên đàng. Không ai có thể cản được, ngay cả đến ta. Không ai có thể chống lại NGHIỆP luật thiên nhiên.
Nhưng nếu cha ngươi có một cuộc đời BẤT THIỆN thì cũng giống như hòn đá nặng, cha ngươi sẽ bị chìm vào địa ngục. Dù tụng kinh nhiều đến đâu đi nữa bởi tất cả các thầy tu trên thế giới này cũng không thể gây thành khác được.”
Người trẻ tuổi hiểu rõ. Anh chữa lại quan niệm sai lầm của anh và ngừng đi loanh quanh đòi hỏi cái không thể được.
Nụ cười của Ðức Phật đã đi tới điểm: Không ai có thể cứu chúng ta, tối thiểu của tất cả sau khi chúng ta chết. Theo NGHIỆP luật, chúng ta là sở hữu chủ của những hành vi của chúng ta, chúng ta là người thừa hưởng những hành vi của chúng ta. Những hành vi của chúng ta thực sự là tài sản của chúng ta. Chúng là chỗ nương tựa thực sự của chúng ta, là những thân nhân thực sự của chúng ta. Chúng là trung tâm từ đó chúng ta xuất phát.
Khi chúng ta chết, chúng ta không mang được dù chỉ có một xu với chúng ta, hay bất cứ thứ đồ gì của cá nhân chúng ta. Cũng chẳng có thể mang được một trong những người thân để cùng đi với chúng ta. Giống như chúng ta đến một mình theo NGHIỆP của chúng ta thì chúng ta cũng phải ra đi một mình.
Nếu chúng ta hiểu rõ NGHIỆP luật, thì chúng ta sẽ cảm niệm thấy sống một cuộc đời LƯƠNG THIỆN quan trọng đến như thế nào trong khi chúng ta còn sống. Ðợi đến lúc chết thì sẽ quá muộn. Có một chút gì đó có thể làm được..

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

CHO CÁI CŨ, NHẬN CÁI MỚI

NGUYÊN TẮC: 
Cố giữ thì sẽ không thể cho đi. Cất mãi cái cũ thì không còn dịp để nhận thêm điều mới... 
 
Bạn có thói quen cất giữ những đồ vật vô ích, khi nghĩ rằng một ngày nào đó, bạn sẽ có thể cần đến chúng ?
Bạn có thói quen cất kỹ tiền bạc và không tiêu xài đến nó, bởi vì bạn nghĩ rằng bạn có thể thiếu thốn trong tương lai ?
 
Bạn có thói quen để dành những quần áo, những đôi giày, những bàn ghế, những đồ gia dụng mà bạn đã không sử dụng từ lâu rồi ?
Và trong tâm hồn bạn, bạn có thói quen lưu giữ những lời trách mắng, những mối thù hận, những nỗi buồn, những nỗi sợ hãi và cả nhiều thứ khác nữa ?
  
Bạn ơi, đừng làm như thế nhé ! Bạn đang đi ngược lại sự giàu sang rồi đấy ! 
Bạn cần phải dọn chỗ, cần dành một khoảng trống để cho phép những sự việc mới mẻ sẽ đến trong đời bạn nữa chứ.

Bạn cần phải vứt bỏ những thứ vô ích đang hiện diện trong bạn và nơi cuộc đời bạn để sự giàu sang còn có thể tìm đến nữa chứ.

Sức mạnh của sự trống rỗng đó là một sức mạnh sẽ thu hút và lôi kéo tất cả mọi thứ bạn mong ước.

Chừng nào bạn còn níu giữ những món đồ, ấp ủ những tình cảm quá xưa cũ và vô ích, khi đó bạn sẽ chẳng có chỗ cho những cơ may.

Của cải tiền bạc cần phải được lưu chuyển...

Hãy dốc sạch những ngăn kéo, dọn trống mấy cái tủ đứng, các phân xưởng, nhà xe… Hãy cho đi những gì bạn không còn sử dụng nữa…

Thái độ cất giữ một đống những thứ vô ích đang trói buộc đời bạn ở trần gian này đấy.

Không phải những vật dụng mà bạn cất giữ làm cuộc đời bạn đình trệ… nhưng chính là thái độ bo bo cất giữ… 
Khi chúng ta cất giữ, chúng ta dự liệu tới lúc mình có thể bị túng thiếu…
Chúng ta cứ nghĩ biết đâu mai này mình sẽ cần đến những thứ ấy, và khi đó mình sẽ lôi chúng ra mà dùng.

  
Và như thế, bạn đã nạp vào đầu óc mình, vào cuộc đời mình hai thông điệp:
Một là bạn không còn tin tưởng vào tương lai. Hai là bạn cho rằng những điều mới mẻ và hay ho nhất sẽ không dành cho mình đâu.

Chính vì lẽ đó, bạn tự an ủi bằng cách cất giữ những thứ cũ kỹ vô ích. Bạn hãy loại bỏ đi những thứ đã phai màu và mất độ bóng…

  
Hãy để những gì là mới mẻ bước vào nhà bạn, ùa vào tâm hồn bạn… 

Vì thế, sau khi đọc xong bài này…Ðừng cất giữ nó, nhưng hãy chuyển ngay đi cho người khác…

Have a Nice day

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

Không Ai Sung Sướng Cả

Hai vợ chồng nhà nọ nuôi một con trâu và một con chó. Con chó được ở trong nhà còn con trâu phải ở riêng ngoài chuồng.  Mỗi ngày trâu ra đồng cày bừa từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới về, còn chó chỉ việc nằm ở cổng rào canh chừng cửa.
Một hôm nọ trâu đi làm về, thấy chó nằm trước cửa nhà phe phẩy cái đuôi trông thật sướng, đang lúc mệt nhoài nó nổi cáu bảo:
-  Không có ai sung sướng bằng mày, chỉ ăn rồi nằm.  Thật là đồ vô tích sự!
Con chó nghe con trâu hậm hực nặng nhẹ mình thì buồn bã trong lòng, nghĩ trâu tuy to xác nhưng không có trí.  Nó bèn nói với trâu:
-  Anh trâu không hiểu đâu, tôi nào có sung sướng như anh tưởng.  Anh tuy làm lụng nặng nhọc ngoài đồng nhưng có giờ có giấc, sáng ra đồng, chiều lại về, tối còn được nghỉ ngơi, cứ lăn ra mà ngủ.  Còn tôi, tuy nằm canh cửa giữ nhà trông có vẻ nhàn hạ hơn anh, nhưng thật sự thì mệt cầm canh đâu có ai biết.  Nằm lim dim mà lòng không yên, phải để tâm canh giữ cửa nhà, không dám lơ là công việc.  Nếu ngủ quên hoặc bất cẩn để xảy ra mất trộm thì tôi khó mà sống được.  Đêm đêm trong khi mọi người ngon giấc, tôi có được nghỉ ngơi đâu, tôi phải lắng tai nghe ngóng, đưa mắt nhìn trông, hễ nghe có động tĩnh gì thì phải sủa to để cảnh báo.  Lúc chủ nhà vui thì tôi còn được ăn no, chứ khi họ có chuyện buồn bực trong lòng thì bỏ mặc tôi đói khát, không ai để mắt quan tâm.  Những lúc sân si nổi lên họ còn trút giận lên đầu tôi không thương tiếc, họ đánh họ đá, xua đuổi, chửi mắng tôi.  Mỗi khi bạn bè, người thân của họ đến chơi mà tôi không biết, tôi sủa tôi vồ thì họ đánh tôi, chửi tôi là đồ ngu.  Bạn bè họ đến chơi thì không sao, còn bạn bè tôi đến chơi thì bị họ đuổi đi, ném đá đến toạc đầu đổ máu.   Ngẫm lại coi, anh và tôi ai sướng hơn ai chứ?
Con trâu nghe nói mới hiểu tình cảm của con chó, nghĩ mà thương nên an ủi:
- Đúng là mày cũng không sung sướng gì. Tao với mày ở chung nhà mà chưa một lần trò chuyện với nhau nên không hiểu nhau.  Bây giờ tao đã hiểu nỗi khổ của mày, mày cho tao xin lỗi. Nghe mày nói tao mới biết cả hai chúng ta đều khổ cả.
Đang nói con trâu bỗng nghe tiếng chim ríu rít trên cành cây cao, nó nhìn nên rồi than thở:
- Bọn chim trời cá nước sung sướng làm sao!  Chúng có thể tự do tự tại bên ngoài, không bị ai giam cầm quản thúc, không phải làm việc nặng nhọc vất vả, không phải chịu nỗi khổ của kiếp tôi đòi.  Giá mà chúng ta có được cuộc sống vui vẻ như thế.
Khi ấy một chú chim nghe thấy lời trâu, bèn đáp lên lưng trâu nói:
-  Anh trâu ơi, anh không biết đâu, tôi cũng không sung sướng hơn các anh đâu.  Tuy loài chim chúng tôi không phải giữ nhà, không phải đi cày ruộng, không phải chịu cảnh tù túng bó buộc, nhưng chúng tôi cũng có nỗi khổ của mình.  Hiểm họa luôn rình rập chúng tôi, những kẻ thợ săn có thể bắn chết chúng tôi bất cứ lúc nào.  Tổ của chúng tôi làm khó khăn vất vả biết bao, chưa chắc ở được lâu vì sự phá hại của con người.  Trứng chúng tôi sinh ra chưa kịp nở con thì đã bị con người lấy mất.  Loài người biết thương con của mình nhưng nào biết thương con của kẻ khác.  Các anh chỉ bị hành hạ, còn tôi bị cướp đi mạng sống của mình, chết rồi còn bị nhổ lông, xẻ thịt,nấu nướng, thân thể không vẹn toàn.  Loài người ỷ mạnh hiếp yếu, nào biết tôn trọng sự sống muôn loài.  Các anh có cái khổ của các anh, chúng tôi cũng có cái khổ của chúng tôi, không có ai sung sướng cả.
Bày cá đang ở dưới mé nước nghe trâu nói mình sướng cũng không đồng tình:
-  Còn loài cá chúng tôi cũng không sung sướng đâu.  Nhà cá chúng tôi thường bị loài người đánh bắt, mỗi lần bị sát hại chết đến cả bầy đàn.  Không nơi nào là nơi để chúng tôi yên tâm mà sống, đâu đâu cũng có lưới bủa câu giăng, đâu đâu cũng có bàn tay con người truy bắt.
Trâu nghe chim và cá nói thì ngao ngán thở dài não nuột:
-   Hóa ra tụi mày cũng khổ.  Hiểu biết của tao hạn hẹp quá nên không biết còn nhiều nỗi khổ trên đời này.
Nói như thế rồi trâu buồn bã đi vào chuồng, nó nằm mông lung suy nghĩ về thân phận của nó và bạn bè.  Nó nghĩ, loài nào cũng bị con người hiếp đáp, làm hại.  Cuộc đời thật bất công, loài người đối xử tệ bạc với các loài khác mà lại được sung sướng, không phải chịu sự khổ sở nào.
Đang lúc đó bỗng trâu nghe tiếng quăng bát ném đĩa trong nhà vọng ra.  Nó lắng tai nghe kỹ mới biết ông bà chủ đang gây gổ.  Tiếng ông chủ gào lên:
- Sao tôi khổ đến thế này, không bằng con trâu con chó nữa!  Con trâu đi cày còn được nghỉ, còn tôi suốt tháng quanh năm phải bận bịu với nhà cửa, vợ con, cơm áo gạo tiền, làm quần quật đêm ngày không lúc nào rảnh rỗi.  Tôi khổ sở như vậy là vì ai?  Vậy mà bà vẫn không để cho tôi yên, hễ thấy mặt là hạch sách, càm ràm, đay nghiến.  Vừa phải thôi, làm quá tôi cho cả nhà ra chuồng trâu mà ở!
Nghe chủ nhà nói thế trâu bỗng giật mình, bất giác than rằng:
 Hóa ra sống ở trên đời đâu có ai không khổ!
Trong chúng ta, mỗi người có một hoàn cảnh, xuất thân, có một hoàn cảnh sống, có thể là vui, có thể là khổ, nhìn chung là như thế, song nếu xét cho kỹ thì không ai hoàn toàn hạnh phúc, chỉ khác nhau là ít, nhiều những nỗi vui, khổ mà thôi.  Khổ và vui đan xen, chồng chéo nhau như một mạng lưới vô hình giăng bủa cuộc đời chúng ta, không một ai thoát cả.  Người trẻ có những cái khổ của người trẻ, người già có những cái khổ của người già, người giàu có cái khổ của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo.  Dù trong hoàn cảnh nào cũng có những điều không như ý, cũng có những nỗi khổ thân, khổ tâm, hoặc cả thân tâm đều khổ.  Có ai không lo lắng, không hối tiếc, không trông mong, hy vọng điều gì?  Có ai chưa bao giờ buồn phiền, thất vọng, hay bất mãn, chán nản?  Có ai hoàn toàn khỏe khoắn, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần?  Chắc chắn là không có ai!  
"Tất cả những ai đang vất vả mang gáng nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.  Anh em hãy mang lấy ách của tôi và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.  Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng.  Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng."  (Mt 11:28-30)