Trang thơ


     Cảm Nhận Đêm Giáng Sinh

       Lòng đã thức một đêm đông
       đắp sẵn một máng cỏ
       ngắm ngôi sao vừa hé rạng bầu trời.

       Ôi phương Đông
       phương Đông trong lồng ngực
       tuyết không bay trong triết lí trái tim
       nhạc Thiên thần không hề cao sang lắm
       mà ở bên Hài nhi tã vải lạnh lùng.

       Tôi nhìn Người bằng xác thịt
       và kính cẩn bằng tri giác
       Hình hài là đường
       và tri giác là tình yêu.

       Người đã yêu tôi ư?
                                    từ tôi không hề biết!
       Nhưng tôi đã nghe từ vũ trụ nghiêng vào
       dòng suối nguồn thông tuệ
       bởi những đớn đau trong mỗi phận người.

       Đường Người là Phúc âm
       tôi là kẻ lãnh đầy ân sủng mặt trời
       như hạt muối kia
                                 rồi sẽ ta ra
       Nhưng đã đầy sáng láng.




     Giọt Yêu Thương

       Tiếng chuông
       Chiều thinh không
       Đưa hồn về chốn cũ.
       Thập tự nghiêng, máu đổ
       Vì tôi Chúa vỡ tim nồng.

       Từng giọt đỏ
       Yêu thương
       Quyền quyện hồn sâu lắng
       Xóa tan đem miên trường.

       Giọt đỏ từ cây gỗ
       Rơi vào hồn ngu ngơ
       Giọt yêu thương tuôn đổ
       Lòng hoang sơ
       Hạnh phúc vô bờ.




     Gọi Mùa Về Em

       Về em.
       lặng sóng nguồn khơi
       Chiều chao mắt hẹn
                      buồn chơi vơi tình.
       Về em.
       đồi vắng Phục sinh.
       Ta như lá hát
                      lời kinh mùa đầu.
       Về em.
       khăn gói nhiệm mầu
       Đánh rơi dấu Thánh
                      ven cầu nhân gian.
       Về em.
       dốc cạn đời trăng
       Khuyết tròn ta mãi
                      ...mùa lang thang mùa.
       Về em, ru hời...
                      ngày xưa...
       Làm sao đúng hẹn cuộc chờ trăm năm!