Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2011

Trang Vở Đời Thường

Làm quen, kết bạn, tiếp xúc với mọi người nhưng để hiểu biết từng cá vị không dễ. Nhiều khi chơi rất thân với bạn mà cũng không thể hiểu bạn hết được. Hiểu chính mình đã khó, thì người hiểu mình làm sao dễ. Tìm được người hiểu mình hiếm như tìm sao dưới biển. Do vậy, ai tìm được bạn quí, hiểu mình, biết mình và chia sẻ với mình mọi khó khăn trong cuộc sống, ấy chính là người đại phúc.

Hiểu người là cả một nghệ thuật, khám phá nhân vị thật không dễ. Mỗi người một thế giới, tuy ta sống trong cùng một thế giới, thế nhưng ở nơi mỗi cá vị, lại ẩn chứa một thế giới riêng, khác biệt. Một thế giới vừa có cái chung mà vừa có những cái riêng. Cái chung là của nhân loại, cái riêng chính là cái làm nên mỗi người.

Nói đến cái riêng của từng cá vị không đồng nghĩa chẳng ai có thể đặt chân đến. Thế giới tâm hồn, thế giới linh thiêng ấy không phải không ai đụng chạm được. Người ta vẫn có thể đến với nhau, nhưng điều quan trọng là đến để làm gì, để phá huỷ hay xây dựng?

Người bạn chân thành phải là người bạn biết mở lòng đón nhận người khác, khi biết mở lòng đón nhận tha nhân cũng chính là khi để tha nhân có thể bước vào thế giới của mình. Người bạn tốt là người bạn biết khám phá thế giới tha nhân, khám phá những nét đẹp để mà trân trọng, yêu mến và ca ngợi, chứ không phải để tàn phá, huỷ diệt.

Không gì thú vị, hấp dẫn hơn việc khám phá thế giới tha nhân. Mỗi mảnh đất riêng tư ấy có những điều tốt đẹp, cao cả khiến vui thú bất cứ ai muốn đến đặt chân. Nhưng cũng thật đáng tiếc cho những ai không trân trọng và yêu mến đủ thế giới tư riêng của tha nhân. Tự tiện phá huỷ công trình Thiên Chúa ngay trong tâm hồn tha nhân, đó là một việc làm bất nhân, đáng lên án và loại trừ.

Tìm hiểu người không phải để bêu riếu nhưng để trân trọng và yêu mến. Hiểu người để cảm thông, để sẻ chia, để nâng đỡ. Không gì trong cuộc sống quí trọng bằng tình bạn, khi đã tìm được người bạn tri kỉ, ta cần nắm thật chặt, bởi đó chính là hành trang thiết thực nhất cho đời bạn.

Muốn kết thân với ai, trước tiên bạn cần tìm hiểu người ấy là ai, người ấy như thế nào. Thời đại hôm nay, nhân loại không mấy quan tâm đến việc khám phá thế giới tâm linh của tha nhân, người ta chỉ đề cao đến những giá trị vật chất bên ngoài. Người ta chú trọng quá nhiều đến thế giới vật chất, đâu còn quan tâm đến thế giới tâm hồn con người có gì hay, có gì kỳ diệu để mà chiêm ngưỡng, trân trọng và yêu mến cơ chứ?

Thế giới này không gì quí hơn tình bạn. Ai có thể sống giả không có bạn? Tình bạn cần thiết như con người cần cơm để ăn, áo để mặc. Ai đã một lần sống thiếu bạn, cần bạn hiểu mình mới thấy tình bạn quan trọng. Không gì bất hạnh bằng người sống không bạn. Và không ai bất hạnh bằng người có người bạn bội phản.

Khám phá nét đẹp trong thế giới tâm hồn của bạn cũng chính là khám phá chính bản thân. Tìm được điều kỳ diệu trong tâm hồn bạn chính là tìm kiếm được kho tàng. Không bài học nào sâu lắng bằng bài học bạn khám từ thế giới tâm hồn tha nhân. Bởi nó chính là những chứng từ sống.

Các tông đồ được diễm phúc kề cận bên Chúa, chung vai sát cánh với người Thầy mình yêu mến. Nhưng ngặt một nỗi, chẳng ai trong các ông hiểu Ngài. Thế giới tâm hồn Ngài và các ông cách xa nhau quá, khó tìm gặp điểm chung. Ngay chính với Phêrô, là người luôn luôn kề cận bên Chúa, mà cũng bị rầy la chỉ vì không hiểu Chúa!

Không gì bất hạnh hơn kẻ sống với người bạn không có điểm chung, họ sống bên nhau mà chẳng hiểu về nhau, chẳng biết bạn mình đang nghĩ gì, suy gì, đó chẳng phải là bất hạnh? Tại sao nói yêu bạn, thương bạn mà tôi vẫn không thể cảm nhận tâm tư tình cảm của bạn. Nếu thực sự yêu, tình yêu ấy chắc chắn sẽ dạy cho tôi biết người bạn tôi yêu thương.

Nói yêu Chúa, mà tại sao tôi vẫn không thể nào hiểu Chúa, không thể biết Ngài thế nào, Ngài thao thức gì, khao khát gì, mong muốn gì? Bên Chúa dong duổi những ba năm ròng, các tông đồ vẫn chưa thể nào hiểu đường lối và ý định Thiên Chúa. Các ông không thể nào mường tượng nổi vị Thầy mà mình kính tôn, yêu quí vậy, lại bó tay trước thập giá cuộc đời. Hay chính vì các ông quá hiểu Ngài mà xem nhẹ thập giá, vì tin Thầy có toàn quyền trên sự ác, sự dữ? Ở với Thầy, bên Thầy, mà các ông vẫn không thể biết Thầy là ai? Đức Giêsu là ai? Với các ông, vẫn đang là một dấu hỏi, ngoại trừ Phêrô được ơn mặc khải, còn với tôi, Ngài là ai?

Kytô hữu nào hầu như cũng được diễm phúc học biết yêu mến Chúa từ thuở thơ bé, thế nhưng hỏi thử mấy ai dám tuyên tín mình hiểu Chúa, am tường đường lối và ý định của Ngài để sẵn sàng sống vâng phục, đón nhận mọi thánh ý Ngài gửi đến trong đời. Như vậy, tên gọi Giêsu ấy, có nói lên chính con người Ngài chăng? Ngài có phải là Đấng phải đến chăng?

Tên gọi Đấng cứu thế nói lên chính sứ mạng của Ngài, nhưng nào có ai hiểu Chúa, để biết sứ mạng cũng như chương trình lịch sử cứu chuộc của Ngài. Làm sao có thể nhận biết người mình yêu mến giả như không có trái tim yêu chân thành, con tim chân chính sẽ tự tìm ra lối, chính tình yêu sẽ dạy họ biết người họ thương yêu. Do vậy, ai chưa hiểu bạn mình chính là kẻ chưa biết học sống yêu chân thành, thì sao họ biết trân trọng bạn mà đúng ra họ phải trân trọng chứ?! Và nếu ai thực sự hiểu Chúa, thực sự biết mọi thao thức trong thế giới tâm hồn "bạn" mình, người ấy sẵn sàng đi vào con đường thập giá, con đường tình yêu!


Lạy Chúa, nếu chân thành lật từng trang Kinh Thánh, con có thể hiểu Ngài là ai. Nếu thành khiết mở từng trang lời Chúa, con có thể nhận biết thế giới tâm hồn Ngài: nhiệm mầu, huyền diệu đầy thú vị khiến vui lòng bất cứ những ai muốn đến đặt chân. Trang viết hồn con cũng mở toang, ở đó có cả một thế giới... Chỉ cần bước qua ngưỡng cửa tâm hồn là có thể đụng chạm đến thế giới tâm linh con đầy phức tạp và phong phú. Ngày nào con cũng cầm bút, cầm bút để viết vào trang vở hồn mình những khắc khoải của cuộc sống đầy âu lo. Chỉ cần lật từng trang, là có thể nhận biết cả hành trình lịch sử... Thế nhưng, con không muốn tự mình viết nữa, chỉ mong Thiên Chúa cầm tay con mà viết. Xin Chúa mặc sức viết những nét chữ yêu thương như Ngài mong muốn. Trước đây, con viết vì hoài bão mong được hiểu, giờ thì con chỉ mong hiểu Chúa để yêu Chúa trọn tình. Có viết vậy hay viết nữa, cũng chẳng ai có thể đụng chạm đến cõi lòng con phức tạp, những vết nhăn hằn sâu trong kí ức chưa được thẳng nếp. E ngại gió đời xé toạc trang vở nhàu nát cũ kỹ đầy vết lấm lem, nhơ bẩn. Lòng chỉ mong được Thiên Chúa đụng chạm. Ở tận đáy lòng chỉ mong Thiên Chúa hiện diện. Xin Ngài chiếm hữu, làm chủ và cất giữ trái tim con cho riêng Ngài, hầu con còn kịp nhận biết, am hiểu Ngài là ai với con trong đời, để mà can đảm đón nhận thập giá, từ khước mọi vấn vương...


M. Hoàng Thị Thuỳ Trang, ICM.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét