Tin hay không tin, Công Giáo hay không Công Giáo, tất cả những người thành tâm thiện chí đều đón nhận gia sản tinh thần của Mẹ Têrêsa Calcutta đã để lại cho thế giới. Gia sản đó chính là người ta không thể giải quyết mọi vấn đề khổ đau của nhân loại duy chỉ bằng tài trí, kỹ thuật hay tiền của mà trước tiên bằng trái tim rộng mở, tâm hồn quảng đại, đôi tay biết chia sẻ.
Qua cuộc sống tận hiến cho những người cùng khổ, những kẻ bị xã hội đẩy ra bên lề, Mẹ Têrêsa Calcutta nhắc nhở đến thế giới một sứ điệp vô cùng đơn giản: "Hãy sống tử tế với nhau". Đó là chìa khóa giúp giải quyết được mọi vấn đề của nhân loại ngày nay.
Cảnh tượng linh cữu của Mẹ Têrêsa được đặt trên chiếc xe chờ đại bác và di chuyển qua những con đường của thành phố Calcutta, Ấn Độ hôm thứ bẩy ngày 19/5/1997, quả không phải là chuyện bình thường. Cảnh tượng này không những không bình thường mà còn là một nghịch lý, bởi vì những nữ tu suốt đời hy sinh phục vụ xã hội cũng như không ngừng kêu gọi hòa bình, lại được đặt trên một thứ khí cụ chỉ gợi lên quyền lực, nhất là hận thù và chết chóc.
Nhưng nhìn dưới một góc cạnh khác, thì đây không phải là danh dự của một lễ quốc tang mà chính phủ Ấn Độ muốn dành cho Mẹ, hình ảnh của Mẹ nằm trên một chiếc xe chở đại bác hẳn phải mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Chiếc xe chở đại bác này là một tàn tích của thời thực dân mà người Anh để lại cho Ấn Độ sau khi đã trao trả độc lập cho nước này. Người đầu tiên được chở trên chiếc xe lịch sự này là Mahatma Gandi, người cha già của dân tộc đã dùng phương pháp bất bạo động để tranh đấu và mang lại độc lập cho sứ sở. Với hình ảnh của con người yêu chuộng hòa bình nằm trên biểu tượng của hận thù và chết chóc, người Ấn Độ muốn nhắn gửi đến thế giới sứ điệp của Mahatma Gandi, đó là: "chỉ có tình yêu thương mới bẻ gẫy được xiềng xích của hận thù và chiến tranh". Lập lại cử chỉ này với người đàn bà suốt đời hy sinh để phục vụ người nghèo, có lẽ chính phủ Ấn Độ cũng muốn gửi gắm đến thế giới cùng một sứ điệp ấy.
Một thân xác mỏng manh, yếu đuối và câm lặng nằm trên một thứ khí giới biểu tượng của quyền lực, hình ảnh này còn muốn nói lên một sứ điệp khác mà Mẹ Têrêsa Calcutta đã nhắn gửi cho tất cả những người đang nắm giữ quyền lực trên trần thế này. Sứ điệp đó là để giải quyết vấn đề nghèo đói và bao nhiêu tội trạng của xã hội, con người cần phải có một trái tim trong sạch và quảng đại. Mẹ không ngừng muốn nói rằng ngừoi ta không thể giải quyết vấn đề nghèo đói và xã hội chỉ bằng những chương trình vĩ đại hay những phương tiện kỹ thuật tối tân, mà bằng tấm lòng rộng mở và đôi tay quảng đại.
Với tất cả danh dự dành cho Mẹ, thế giới đã phải nhìn nhận rằng không kèn, không trống, không cần một chương trình vĩ đại nào Mẹ đã có thể xoa dịu được vết thương của biết bao nhiêu người đau khổ trên thế giới. Đó là công trình mà không một chính quyền nào, không một xã hội nào có thể làm được. Bí quyết duy nhất chỉ đơn giản là một trái tim luôn biết nhạy trước nỗi khổ của con người đồng loại, và đôi tay luôn sẵn sàng đưa ra để trao ban, săn sóc, nang đỡ, ủi an. Khi mới thành lập một bệnh xá để chăm sóc các thơ nhi bị bỏ rơi ngoài đường phố Calcutta, Mẹ đã xin 150 chiếc gường cũi, Mẹ đã không xin một số tiền để mua những chiếc gường cũi mới, mà chỉ xin nhận được những chiếc gường cũ từng được những cha mẹ giầu có sử dụng cho con cái họ. Mẹ làm như thế để cho mọi người hiểu được rằng điều Mẹ trước tiên cần không phải là một phương tiện dù là một phương tiện tối tân đến đâu, mà chính là tình thương. Mẹ muốn nhắn gửi đến những ai từng làm cha mẹ hiểu rằng tình thương mà họ dành cho con cái của họ qua những chiếc gường cũi ấy, giờ đây cũng cần được chia sẻ cho những đứa trẻ bất hạnh bị chính cha mẹ và xã hội đẩy ra bên lề.
Mẹ Têrêsa xác tín rằng với tình thương, con người có thể giải quyết được mọi vấn đề, nói như Mahatma Gandi, tình thương là sức mạnh vạn năng nhất trong tay nhân loại. Với tình thương, Mẹ xem thường tất cả những chương trình vĩ đại, những ủy ban hành động và nhất là những cuộc thảo luận dài dòng. Đối với Mẹ, ngoại giao là việc mất thời giờ và mất tiền vô ích, điều này đã được xác minh một cách hùng hồn qua công tác cứu trợ của Mẹ tại Libăng. Vào giữ lúc quân đội Isarael dội bom xối xả xuống thủ đô Bay Rut, Mẹ đã đứng giữa những làn đạn để điều khiển một cuộc di tản các em chậm trí ra khỏi một bệnh viện. Một sự can đảm mà chỉ có tình thương mới có thể khơi dậy như thế, đã có giá trị hơn bất cứ một cuộc thương thuyết ngoại giao nào. Trong khi tất cả các cuộc thương thuyết của các nhà ngoại giao đã không đạt được kết quả nào, thì sự hiện diện của người đàn bà bé nhỏ nhưng được thúc đẩy bởi một tình thương vượt mọi biên giới đã chấm dứt được cuộc oanh tạc của quân đội Israel.
Trên màn truyền hình mọi người đều chứng kiến được hiệu năng của tình thương, bồng trẻ em trên tay. Mẹ Têrêsa điều khiển cuộc di tản các em chậm trí ra khỏi bệnh viện, mọi sự đã diễn ra trong trật tự và êm thắm. Chỉ có tình thương không biên giới mới có được một hiệu năng như thế. Tiếng bom chấm dứt, cuộc di tản đã được hoàn thành một cách tốt đẹp mà không cần phải có bất cứ một kế hoạch nào. Đây là một bằng chứng hùng hồn về sức mạnh vĩ đại của tình thương. Chỉ có tình thương mới có thể giúp giải quyết được mọi vấn đề của xã hội, giúp con người xích lại gần nhau, hiểu biết nhau và sống tử tế với nhau như những con người.
ntt & Lm. AntônCảnh tượng linh cữu của Mẹ Têrêsa được đặt trên chiếc xe chờ đại bác và di chuyển qua những con đường của thành phố Calcutta, Ấn Độ hôm thứ bẩy ngày 19/5/1997, quả không phải là chuyện bình thường. Cảnh tượng này không những không bình thường mà còn là một nghịch lý, bởi vì những nữ tu suốt đời hy sinh phục vụ xã hội cũng như không ngừng kêu gọi hòa bình, lại được đặt trên một thứ khí cụ chỉ gợi lên quyền lực, nhất là hận thù và chết chóc.
Nhưng nhìn dưới một góc cạnh khác, thì đây không phải là danh dự của một lễ quốc tang mà chính phủ Ấn Độ muốn dành cho Mẹ, hình ảnh của Mẹ nằm trên một chiếc xe chở đại bác hẳn phải mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Chiếc xe chở đại bác này là một tàn tích của thời thực dân mà người Anh để lại cho Ấn Độ sau khi đã trao trả độc lập cho nước này. Người đầu tiên được chở trên chiếc xe lịch sự này là Mahatma Gandi, người cha già của dân tộc đã dùng phương pháp bất bạo động để tranh đấu và mang lại độc lập cho sứ sở. Với hình ảnh của con người yêu chuộng hòa bình nằm trên biểu tượng của hận thù và chết chóc, người Ấn Độ muốn nhắn gửi đến thế giới sứ điệp của Mahatma Gandi, đó là: "chỉ có tình yêu thương mới bẻ gẫy được xiềng xích của hận thù và chiến tranh". Lập lại cử chỉ này với người đàn bà suốt đời hy sinh để phục vụ người nghèo, có lẽ chính phủ Ấn Độ cũng muốn gửi gắm đến thế giới cùng một sứ điệp ấy.
Một thân xác mỏng manh, yếu đuối và câm lặng nằm trên một thứ khí giới biểu tượng của quyền lực, hình ảnh này còn muốn nói lên một sứ điệp khác mà Mẹ Têrêsa Calcutta đã nhắn gửi cho tất cả những người đang nắm giữ quyền lực trên trần thế này. Sứ điệp đó là để giải quyết vấn đề nghèo đói và bao nhiêu tội trạng của xã hội, con người cần phải có một trái tim trong sạch và quảng đại. Mẹ không ngừng muốn nói rằng ngừoi ta không thể giải quyết vấn đề nghèo đói và xã hội chỉ bằng những chương trình vĩ đại hay những phương tiện kỹ thuật tối tân, mà bằng tấm lòng rộng mở và đôi tay quảng đại.
Với tất cả danh dự dành cho Mẹ, thế giới đã phải nhìn nhận rằng không kèn, không trống, không cần một chương trình vĩ đại nào Mẹ đã có thể xoa dịu được vết thương của biết bao nhiêu người đau khổ trên thế giới. Đó là công trình mà không một chính quyền nào, không một xã hội nào có thể làm được. Bí quyết duy nhất chỉ đơn giản là một trái tim luôn biết nhạy trước nỗi khổ của con người đồng loại, và đôi tay luôn sẵn sàng đưa ra để trao ban, săn sóc, nang đỡ, ủi an. Khi mới thành lập một bệnh xá để chăm sóc các thơ nhi bị bỏ rơi ngoài đường phố Calcutta, Mẹ đã xin 150 chiếc gường cũi, Mẹ đã không xin một số tiền để mua những chiếc gường cũi mới, mà chỉ xin nhận được những chiếc gường cũ từng được những cha mẹ giầu có sử dụng cho con cái họ. Mẹ làm như thế để cho mọi người hiểu được rằng điều Mẹ trước tiên cần không phải là một phương tiện dù là một phương tiện tối tân đến đâu, mà chính là tình thương. Mẹ muốn nhắn gửi đến những ai từng làm cha mẹ hiểu rằng tình thương mà họ dành cho con cái của họ qua những chiếc gường cũi ấy, giờ đây cũng cần được chia sẻ cho những đứa trẻ bất hạnh bị chính cha mẹ và xã hội đẩy ra bên lề.
Mẹ Têrêsa xác tín rằng với tình thương, con người có thể giải quyết được mọi vấn đề, nói như Mahatma Gandi, tình thương là sức mạnh vạn năng nhất trong tay nhân loại. Với tình thương, Mẹ xem thường tất cả những chương trình vĩ đại, những ủy ban hành động và nhất là những cuộc thảo luận dài dòng. Đối với Mẹ, ngoại giao là việc mất thời giờ và mất tiền vô ích, điều này đã được xác minh một cách hùng hồn qua công tác cứu trợ của Mẹ tại Libăng. Vào giữ lúc quân đội Isarael dội bom xối xả xuống thủ đô Bay Rut, Mẹ đã đứng giữa những làn đạn để điều khiển một cuộc di tản các em chậm trí ra khỏi một bệnh viện. Một sự can đảm mà chỉ có tình thương mới có thể khơi dậy như thế, đã có giá trị hơn bất cứ một cuộc thương thuyết ngoại giao nào. Trong khi tất cả các cuộc thương thuyết của các nhà ngoại giao đã không đạt được kết quả nào, thì sự hiện diện của người đàn bà bé nhỏ nhưng được thúc đẩy bởi một tình thương vượt mọi biên giới đã chấm dứt được cuộc oanh tạc của quân đội Israel.
Trên màn truyền hình mọi người đều chứng kiến được hiệu năng của tình thương, bồng trẻ em trên tay. Mẹ Têrêsa điều khiển cuộc di tản các em chậm trí ra khỏi bệnh viện, mọi sự đã diễn ra trong trật tự và êm thắm. Chỉ có tình thương không biên giới mới có được một hiệu năng như thế. Tiếng bom chấm dứt, cuộc di tản đã được hoàn thành một cách tốt đẹp mà không cần phải có bất cứ một kế hoạch nào. Đây là một bằng chứng hùng hồn về sức mạnh vĩ đại của tình thương. Chỉ có tình thương mới có thể giúp giải quyết được mọi vấn đề của xã hội, giúp con người xích lại gần nhau, hiểu biết nhau và sống tử tế với nhau như những con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét