Em không mang kiếp tằm quằn quại
Đốt chín mình rút ruột nhả đường tơ
Trái tim dẫu một thời thắm đỏ
Ngả màu sang hoen ố tự bao giờ
Chẳng hiểu Chúa có chạnh lòng ưu đãi
Cho tằm tơ riêng một cõi Thiên đàng ?
Ai đã choàng lên mình sự hiến thân kẻ khác
Rồi hững hờ, xếp lại một thời trang!
Tằm tơ ơi, kiếp phù du nhân gian
Nàng có gặp trái tim đang ngả màu thổn thức ?
Trái tim cạn yêu thương bởi những điều không thực
Bởi biết tinh khôn, biết ngờ vực hơn nàng
Ôi trái tim ngả màu không còn hợp thời trang
Từng hoang phí tình yêu đã có thời rất đỏ
Khóc kiếp tằm tơ, khóc trái tim loang lổ
Bao đớn đau, bao dâng hiến dại khờ...
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét