Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Sự Thánh Thiện

Một người nọ sống đạo đức đến nỗi thậm chí các thiên thần phải nhảy mừng khi trông thấy anh. Nhưng bất chấp sự thánh thiện của mình, anh chẳng bao giờ nghĩ mình thánh thiện. Anh chỉ vô tư làm các công việc bình thường hàng ngày, tỏa hương đạo đức cách tự nhiên như hoa tỏa hương, như đèn chiếu sáng.
Đây là căn bản của sự thánh thiện: Anh quên hết quá khứ của người ta và nhìn người ta như sự thực của họ trong hiện tại. Anh nhìn vượt quá vẻ bề ngoài của người ta để thấy tận thâm sâu hữu thể của họ - trong chỗ thâm sâu ấy, người ta đơn sơ, hồn nhiên và quá chất phác không biết gì về điều họ đang làm. Vì thế, anh yêu thương và tha thứ mọi người anh gặp - và anh chẳng thấy chi là phi thường trong chuyện này cả, đấy chỉ là cách anh nhìn con người - thế thôi!
Ngày nọ, một thiên thần nói với anh: "Tôi được Thiên Chúa sai đến với anh. Anh hãy xin bất cứ điều gì anh muốn và anh sẽ được mãn nguyện. Anh có muốn được ơn chữa bệnh không?"
"Không" - anh ta trả lời - "Việc ấy Thiên Chúa tự làm lấy thì hay hơn."
"Hay là anh muốn được ơn đưa các tội nhân trở về đường ngay chính?"
"Không" - anh ta trả lời - "Đánh động trái tim con người không phải là việc của tôi. Đó là việc của các thiên thần."
" Có phải anh muốn trở thành tấm gương nhân đức để mọi người có thể bắt chước anh?"
"Không" - anh đáp - "Làm thế tôi sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của của người ta mất!"
"Vậy anh muốn gì?" Thiên thần hỏi.
"Tôi muốn ân sủng của Thiên Chúa. Có ân sủng, tôi sẽ có tất cả."
"Không được. Anh phải xin một phép lạ nào đó cơ. Nếu anh không xin, anh sẽ bị ép phải nhận đấy."
"Ôi, vậy thì tôi sẽ xin điều này: Xin cho những điều tốt lành được thực hiện qua tôi sao cho tôi không hề biết về những điều ấy.
"Thế là Thiên Chúa quyết định rằng chiếc bóng của con người thánh thiện này sẽ có năng lực chữa bệnh bất cứ khi nào nó đổ xuống, miễn là lưng anh quay về phía đó, thì những bệnh nhân được chữa lành, đất trở nên màu mỡ, các dòng suối làm nẩy sinh sự sống, và vẻ sinh động trở về với nét mặt vốn rầu rĩ do những gánh nặng cuộc đời.
Nhưng con người thánh thiện ấy không hề biết gì về điều này, bởi vì người ta quá tập trung chú ý đến chiếc bóng của anh đến nỗi họ không chú ý gì đến anh.
Thế là ước mơ đã hoàn toàn trở thành hiện thực: những điều tốt lành được làm qua anh, còn chính anh thì được lãng quên!

Anthony de Mello

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét