Lòng đã thức một đêm đông
đắp sẵn một máng cỏ
ngắm ngôi sao vừa hé rạng bầu trời.
Ôi phương Đôngphương Đông trong lồng ngực
tuyết không bay trong triết lí trái tim
nhạc Thiên thần không hề cao sang lắm
mà ở bên Hài nhi tã vải lạnh lùng.
Tôi nhìn Người bằng xác thịt
và kính cẩn bằng tri giác
Hình hài là đường
và tri giác là tình yêu.
Người đã yêu tôi ư?
từ tôi không hề biết!
Nhưng tôi đã nghe từ vũ trụ nghiêng vào
dòng suối nguồn thông tuệ
bởi những đớn đau trong mỗi phận người.
Đường Người là Phúc âm
tôi là kẻ lãnh đầy ân sủng mặt trời
như hạt muối kia
rồi sẽ ta ra
Nhưng đã đầy sáng láng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét