Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Nữ Sĩ Huyền Thoại Của Thơ Ca Mỹ

Emily Elizabeth Dickinson (1830- 1886), sinh ra ở Amherst, Massachusetts, trở thành một nữ sĩ bí ẩn của thể kỷ 19, với biệt danh " Huyền Thoại" (Myth), được coi là một trong số rất ít các nhà thơ lớn của Mỹ, và có ảnh hưởng đáng kể đến thơ ca hiện đại. 

Cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của Emily, gần 1.800 bài thơ, ở giữa lưng chừng thế kỷ 19, nhưng thơ của Emily lại thuộc vào thế kỷ 20, bởi vì đến khoảng năm 1955, nó mới được ấn hành hầu như toàn bộ. Sinh thời Emily chỉ cho in có 7 bài thơ của mình.

Những bài thơ của Emily đều ở dạng lời ngắn gọn, cô đọng, tinh tế, không xa hoa, giầu vẻ đẹp thiên nhiên, kinh nghiệm về tình yêu và mất mát...  
 
 dickinson.jpg, 175 KB 
  Emily Elizabeth Dickinson   
Người ta còn gọi Emily là "Ẩn sĩ ở Amherst" hay có khi là "Người đẹp ở Amherst" vì suốt cả tuổi đôi mươi  Emily  đã sống ẩn mình trong ngôi nhà ở Amherst, hầu như không làm gì hết ngoài làm thơ.

Bạn bè  nhận xét về Emily: "không đẹp, nhưng có vẻ đẹp tuyệt vời", còn Emily, tự họa chân dung mình: "Tôi không có ảnh. Tôi bé nhỏ, tựa như chim chích. Tóc tôi sẫm tối, màu hạt dẻ. Và đôi mắt tôi thì giống giọt rượi sherry còn sót lại trong đáy cốc của khách".

Emily tin rằng:
Thiên đàng ai không tìm thấy
Dưới thế gian này
Sẽ không tìm được ở trên cao


Những đứa trẻ thường chờ dưới cửa sổ nhà Emily để Emily thả xuống cho chúng những bánh kẹo đựng trong một chiếc giỏ xinh xắn.

Coi là một lập dị của người dân địa phương, Emily đã trở thành nổi tiếng với sở thích của mình cho quần áo màu trắng và rất miễn cưỡng chào đón khách hoặc đi ra ngoài. Emily rất ít bạn bè và người quen. Những người bạn lâu năm cũng hiếm khi được nhìn thấy Emily.

Emily không bao giờ kết hôn với bất cứ ai nhưng đã rơi vào tình yêu với một ai đó.

Giữa những người ít ỏi mà Emily giao lưu thâm tình là Mục sư Charles Wadsworth mà cô gọi là "người bạn thân yêu nhất trần gian" đã có ảnh hưởng mạnh mẽ đến cuộc sống và thơ của Emily nhưng rồi cũng chia xa trong cay đắng. Emily viết: " Tôi mang một nỗi kinh hoàng không biết ngỏ cùng ai và thế là tôi ca hát, như đứa bé hát ca ngoài bãi tha ma..."

Còn có một tình bạn đặc biệt và là rất quan trọng với Emily khi Emily ở vào độ tuổi chưa đầy 20 và bắt đầu viết thơ: Benjamin Franklin Newton, một nhân viên trẻ trong văn phòng luật sư của cha Emily, đã giúp hướng dẫn Emily trong sự phát triển sáng tác, và cũng là người đầu tiên nhận ra tài năng của Emily. Ngay cả sau khi Benjamin kết hôn và chuyển đi khỏi Amherst, tình bạn giữa Emily và Benjamin cũng vẫn được duy trì qua những thư từ trao đổi.

Emily sống cùng thời với nhà thơ vĩ đại Whitman, nhưng cả hai không biết gì về nhau, dù cả hai đều trở thành hai dòng chảy mãnh liệt nhất của thơ ca Mỹ. Emily và Whitman đồng hành mà tách biệt, đối lập về thi học cũng như phong cách, nhân cách...

Có người gọi Emily là "Đóa hoa toàn bích nhất của tư tưởng siêu nghiệm New England".

Thơ Emily phản ảnh sự cô đơn và tâm trạng thiếu thốn tình cảm, nhưng cũng ghi nhận những khoảnh khắc đầy cảm hứng, chứa chan sức sống và hứa hẹn một tương lai hạnh phúc. Emily chịu ảnh hưởng rõ rệt từ những nhà thơ Siêu hình của Anh quốc thế kỷ 17, cùng với ảnh hưởng của Thanh giáo New England và Sách Khải Huyền (trong Kinh Thánh).

Từ khung cửa nhỏ hẹp ở Amherst, cái nhìn của Emily chiếu lên thế giới nội tâm một ánh sáng diệu kỳ khiến cho con ong, chiếc lá, ngọn núi, giọt sương, cái chết, sự bất tử, niềm tin... như quần tụ lại, như "gia đình hóa", và mở ra một cửa sổ thần tiên.

Emily không chú ý gì đến danh vọng, thích làm một người "không là ai", chỉ viết thơ như thể cho riêng mình. Gần 1800 bài thơ của Emily (ngoại trừ 7 bài thơ Emily cho in lúc sinh thời) ẩn dật hàng thế kỷ như chính cuộc đời huyền thoại đầy bí ẩn của người nữ sĩ, để rồi đột nhiên tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời thi ca Mỹ thế kỷ 20.

         HP tháng 8/2010, ntt



  
  

      Thơ Emily Elizabeth Dickinson  
                    Nhật Chiêu
chuyển ngữ


       KHÓC

       Khóc chỉ là chuyện nhỏ
       Thở dài là cái thoáng qua
       Nhưng đi hết những chiều kích ấy
       Gái trai sẽ chết thôi mà



       KHÔNG AI

       Tôi là không ai cả!
       Còn anh, anh là ai?
       Anh cũng là không ai chứ?
       Chúng ta thành đôi
       Và cùng nhau sánh bước
       Trong cuộc lưu đầy

       Đáng sợ phải là ai đó
       Phơi mặt giữa đời
       Như là chú ếch xưng tên tuổi
       Trước một ao đầm bái phục ngươi!



       TÔI SẼ MANG ĐẾN ĐẤY

       Khi đến với người tôi sẽ
       Không mang theo bản thân mình
       Nhỏ nhoi gánh hàng ấy
       Mang đến cũng bằng không

       Tôi sẽ mang đến đấy
       Diệu kỳ một trái tim
       Mà tôi không đủ sức
       Mang chứa ở trong mình

       Trong tôi từng ấp ủ
       Trái tim ấy mênh mông
       Và tim tôi từ đó
       Cũng lớn lên không ngừng

       Tim tôi càng lớn rộng
       Người trở lên lạ lùng
       Trái tim này bát ngát
       Người làm sao bao dung? 



       NGÔI NHÀ CỦA HOA HỒNG

       Xin anh đừng đến gần quá
       Ngôi nhà của đóa hoa hồng
       Bạo tàn cơn gió nhẹ
       Lũ lụt giọt sương con
       Xô tường nhà nghiêng ngả
       Xin anh đừng đến quá gần

       Cánh bướm xin đừng buộc lại
       Mê cuồng xin chớ leo song
       Và trong nỗi mong manh ấy
       Là nơi vui mãi đọng nguồn
 
  
 

   KHÔNG BAO GIỜ AI HIỂU

   Chúng ta học tất cả
   Mọi điều về tình yêu
   Những vần và những chữ
   Không thiếu một chương nào,
   Học đến toàn bộ sách
   Kết thúc luôn nhiệm màu!

   Nhưng sao trong ánh mắt
   Vẫn dại hơn bao giờ
   Nỗi dại khờ huyền bí
   Còn hơn cả trẻ thơ

   Ai cũng là đứa bé
   Cố nói lên những điều
   Không bao giờ ai hiểu
   Trong cuộc tìm ra nhau

   Cái biết kia bát ngát
   Sự thật ôi muôn màu!



   KHI TRÍ NHỚ
   KHÔNG CÒN CỘI RỄ

   Khi trí nhớ không còn cội rễ
   Không làm sao bắt nó lên xanh
   Chung quanh đất dù nện kỹ
   Và đem dựng thẳng cây cành

   Có thể anh lừa vũ trụ
   Hồi sinh cây trái, đừng hòng
   Ký ức như chân tùng bách
   Âm thầm mang đế kim cương

   Khi trí nhớ một lần đã mọc
   Không làm sao đốn hạ đời cây
   Vẫn vươn lên chồi thép mới
   Cây ngã còn ra lộc đầy.



   MỖI CON CHIM

   Mỗi con chim
   Chúa đều cho ổ bánh
   Còn tôi vụn bánh rơi,
   Mà tôi đâu dám nếm
   Dẫu đói lòng Chúa ơi!

   Tôi xa hoa đau xót
   Xem mình như chủ nhân
   Có vụn bánh thừa như có một kỳ công!

   Tôi xiết bao hạnh phúc
   Vì đã được chia phần
   Của loài chim sẻ
   Nào dám ước mong hơn... 
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét