Ngại ngùng quá nếu bây giờ đến với Chàng. Biết nói sao? Đã đoan hứa rằng: Vâng, xin Chàng cứ đến, căn nhà tôi đây. Chẳng có gì ngọt ngào êm ái bằng cung điệu yêu thương Người phổ vào tim tôi. Ôi, Chàng biết hồn tôi tha thiết trông mong. Trí khôn tôi mòn mỏi đợi chờ. Biết nói sao đây. Ôi, ngại ngùng quá nếu bây giờ đến trước mặt Chàng.
***
Chàng bảo Chàng sẽ đến thăm. Tôi đã ríu rít căn dặn: Hoàng Tử ơi, xin đem theo những cơn mưa trĩu nặng yêu thương, xin đem theo ánh sáng. Chàng nhìn tôi ấm cúng. Tôi chẳng hiểu gì trong đôi mắt thinh lặng ấy.
Chàng ơi, dù khuya khoắt chong đèn tôi vẫn hằng tha thiết. Dù giấc ngủ dỗ dành, tôi vẫn kiên nhẫn đợi chờ. Hoàng Tử Chàng ơi, Chàng có biết tình yêu của tôi đối với Chàng thấm thía dường bao. Chàng nhìn tôi ấm cúng. Tôi chẳng hiểu gì trong đôi mắt thinh lặng ấy.
Tôi lại ríu rít căn dặn: Hoàng Tử ơi, khi đến thăm, xin đem theo khúc nhạc bình yên. Xin đem theo mật ong và rượi nồng túy lúy, để tôi ngủ say trong tay. Chàng lại nhìn tôi ấm cúng. Tôi vẫn chẳng hiểu chi trong đôi mắt thinh lặng ấy.
Rồi Chàng đã đến. Cửa nhà tôi đóng. Giấc ngủ Lọc Lừa và Tình Yêu Lãng Quên đưa tôi vào Lỗi Phạm. Trên cánh cửa chỉ vỏn vẹn một vuông giấy nhỏ: Đức Vua và Ta đã đến, nhưng chẳng ai có nhà. Ôi, Chàng đã nhìn tôi ấm cúng, còn tôi, tôi đã chẳng hiểu gì trong đôi mắt thinh lặng ấy!
Bây giờ biết nói sao. Ngại ngùng quá nếu đến trước mặt Chàng. Tôi nghĩ ngợi quá chừng. Nhưng tôi chẳng thể xa Chàng được. Tình yêu đã gắn bó từ thuở nào, tôi không biết. Tôi chỉ thấy rằng xa Chàng là nhớ thương. Mất Chàng là Cô Đơn. Tôi biết tôi đã thất hứa, nhưng yếu tính của tình yêu là tha thứ cơ mà. Nghĩ thế, tôi ngập ngừng bước chân đi tìm Chàng. Tôi bồi hồi bước vào Hoàng Cung.
Thưa Đức Vua, từ cung lòng mẹ, con đã là người bất chính. Từ Địa Đàng thuở xưa cha con đã là Lỗi Phạm, và tương lai con, từ đấy phảng phất tình buồn. Đức Vua nhìn tôi ấm cúng. Tôi chẳng hiểu gì trong đôi mắt trĩu nặng trầm thương ấy.
Tôi cất tiếng gọi: Hoàng Tử ơi, nếu Chàng yêu tôi tha thiết sao chả gọi tên. Người biết từ thuở trăm năm tên tôi là Yếu Đuối, nếu Chàng yêu tôi tha thiết sao chẳng gõ cửa gọi tên.
Hoàng Tử ơi, xin đừng chê tôi nghèo nàn xấu xí. Ôi, Người biết tình yêu của tôi dành cho Người. Chàng lại nhìn tôi ấm cúng. Tôi chẳng hiểu gì trong đôi mắt trĩu nặng trầm thương ấy.
Xin hãy đến một lần nữa. Và nếu thấy ngủ say, xin gõ cửa gọi tên. Hoàng Tử, Người có hiểu tình tôi dành cho Người?
- Hiền Nương ơi, tình người có chân thật?
- Ôi, Hoàng Tử, tôi tha thiết yêu.
- Ta e sợ tình Hiền Nương chẳng đủ.
- Hoàng Tử ơi, cánh tay Chàng cho tôi Bình Yên. Hình bóng Chàng khỏa lấp nỗi cô đơn hồn tôi. Hoàng Tử, tôi sẽ buồn biết bao nếu người nghi ngờ tình tôi.
- Hiền Nương, ta sẽ đem theo mật ong và rượi nồng, ánh sáng và nhạc vui. Ta sẽ tặng người tình yêu bằng cả trái tim ta.
Ôi, ai diến tả được hạnh phúc hồn tôi. Tôi nghe như vũ trụ cùng say. Chung quanh đây là yêu thương ngây ngất. A, ha ta sẽ uống rượi nồng và nhạc khúc réo rắt bao quanh. Tôi reo lên như thế. Chàng nhìn tôi ấm cúng. Nhưng tôi, tôi vẫn chẳng hiểu chi trong đôi mắt trĩu nặng xa xôi ấy.
***
Từ đấy tôi cất tiếng hát rong chơi, hí hửng chờ đợi Chàng. Từ đồi cao lộng gió, tôi thấy tình Chàng mênh mông. Từ biển rộng sóng ầm, tôi thấy tình Chàng uy dũng đánh ngã quân thù tôi. Tôi thênh thang trong niềm vui cứu độ. Với giọng hát Người dạy, tôi ngâm nga những bản diễm tình ca và các chàng trai trẻ đã tặng tôi những lời quý mến. Bác nông phu cho tôi lúa miến và bánh thơm. Với cây đàn và cung điệu hiền hòa bên nương dâu, bạn bè đã thêu dệt cho tôi những áo choàng quý giá. Những trưa hè êm ả, tôi đọc cho vị hiền sĩ những bản thơ sầu của thánh vương Đa Vít và người đã tặng tôi pho sách người viết bằng cả cuộc đời. Với áo đẹp, tôi nghiêng mình bên dòng suối và mỉm cười. Với bánh thơm và rượi nho của bác nông phu, tôi chẳng lo kiếm tìm ngày mai. Với pho sách của vị hiền nhân, tôi ngồi bên dòng suối lần giở từng trang thư tịch.
Vòng tay ngắn tôi đã ôm trọn địa cầu. Với tiếng ca, tôi ru đời hạnh phúc vào những tấm lụa thời gian mát tươi.
Ôi, ta sẽ uống rượi nồng và nhạc khúc réo rắt bao quanh. Ôi, Chàng sẽ quàng tay ta và ta mềm mại tựa đầu bên trái tim ngập như tình yêu của Chàng. Chàng bảo nếu có ngủ say thì Chàng sẽ gọi. Với ý nghĩ ấy tôi bồi hồi quá lắm.
2
Những bản tình ca buồn thường ra đời trong mùa thu. Vì mùa thu thường là mùa của những tình yêu không trọn vẹn. Mùa của lá vàng bâng khuâng. Của mây trắng cô đơn. Của những chân trời tím lao xao vô định. Mùa của những đốm hoa nắng mỏng manh. Gió thu không mạnh nhưng lá thu rất dễ dàng buông cánh. Nên tình yêu trong mùa thu thường là những tình yêu nức nở. Vâng, vào một chiều thu ấy tình yêu tôi đã khóc. Một chiều thu mà có người thanh niên lạ đến hỏi.
- Xin chào Hiền Thư, Hiền Thư đi đâu mà như vui quá lắm?
- Ô, ta đợi Đức Vua và Hoàng Tử.
- Đẹp biết bao! Đẹp biết bao!
Gã kêu lên như thế. Với cung cách lạ lẫm hắn làm quen:
- Từ đâu mà Tiên Nương có những áo đẹp quý phái thế. Lại với tiếng ca tuyệt vời nữa. Chắc là Hoàng Tử phải ưng ý lắm.
- Ô kìa, sao ngươi biết ta đang đợi Hoàng Tử?
- Bóng Tiên Nương đã làm sao xuyến bạn bè ta. Cỏ lá và chim hoa đã mãi luyến nhớ bước chân Hiền Thư đi qua.
Chẳng quen biết gì hắn. Tự nhiên tôi cũng thấy vui vui khi nghe lời hắn khen. Rồi nữa, tôi thấy một chút gì hơi gần gũi, dường như hắn chẳng phải là quá xa lạ nữa. Tôi nhìn người thanh niên rồi nói.
- Thôi chào nhé, tôi đi đây.
- Hiền Thư đi đâu mà vội vã?
Hắn mời gọi níu kéo. Nhưng tưởng đến niềm vui gặp gỡ, tôi ứ trào hạnh phúc trong ý nghĩ thầm thì: Ta đi đón Đức Vua. Ta sẽ uống rượi nồng và mật ong ngọt ngào. Tôi giã từ rồi đi.
3
Thời gian êm đềm như giòng suối nhỏ, mịn màng như dải lụa hồng nắng thu. Ngày ngày, tháng tháng tôi bình yên ca hát. Cỏ xanh trên đồi chở rộng niềm vui. Những bát ngát của khung trời chờ mong cho tôi phiêu lãng vào hạnh phúc mênh mông. Với trái tim an bình, tôi tựa đầu bên nắng chiều nhìn từng đàn chim dịu hiền buông cánh qua tháp chông giáo đường. Tôi thì thầm lời cầu nguyện thiết tha.
Rồi một ngày kia. Cánh đồng vàng ối lúa mùa. Các bác nông phu nhễ nhãi mồ hôi trong niềm vui hoan hỉ. Lẫn lộn trong đãm người trên cánh đồng tôi lại gặp hắn. Người thanh niên lạ lẫm đã gọi tên tôi là hiền nương thuở xưa. Hôm đó cũng là một buổi chiều thu.
- Xin chào Hiền Thư, Hiền Thư đi đâu mà như vui quá lắm?
- Ô, ta đợi bước chân Hoàng Tử, ta sẽ uống rượi nồng và nghe nhạc khúc réo rắt bao quanh.
- Hiền Thư ạ, chắc Hoàng Tử đánh lừa đấy thôi.
Lời hắn nho nhỏ. Hắn nhìn tôi trong ánh mắt u trầm. Giọng hắn nghĩ ngợi xa xôi. Tôi thấy hắn như có lo lắng cho tôi thật nhiều. Hắn nói tiếp se sẽ:
- Đã bao ngày tháng sao Hoàng Tử chẳng đến. Hay là... Hoàng Tử đánh lừa đấy thôi... Ta thấy Hiền Thư vẫn mãi hoài cô đơn.
Tôi thấy tổn thương khi hắn nghi ngờ tình yêu của Hoàng Tử. Tôi đáp trả lại hắn.
- Không. Ta chẳng cô đơn. Đợi chờ là khởi điểm của gặp gỡ, mà gặp gỡ là hạnh phúc thì chờ đợi là yêu thương bắt đầu.
- Ôi, cuộc đời Hiền Thư đẹp quá. Ta xin góp lời mừng vui. Cầu mong Hoàng Tử chóng tới đem theo ánh sáng và nhạc vui phổ đầy căn nhà nhỏ xinh xinh.
Tôi chưa kịp nhận định lời hắn, thì gã lạ mặt, với một chút nuối tiếc hỏi tôi:
- Mà này, sai Hiền Thư mãi chẳng trở về căn nhà nhỏ? Ôi, từ ngày Hiền Thư bỏ đi căn nhà nhỏ buồn bã làm sao. Mỗi lần đi ngang đấy tôi bùi ngùi nhìn thềm hoa rêu phong. Khu vườn đã úa tàn rồi Hiền Thư ạ. Bao người đều nuối tiếc thương mến Hiền Thư.
Người thanh niên u sầu trong ánh mắt như chân thành và thiết tha. Một ý nghĩ nho nhỏ thoáng về trong tôi. Những nhớ nhung mờ ảo đâu đó về gần.
Căn nhà nhỏ? Ừ nhỉ, căn nhà nhỏ. Từ ngày ta bỏ đi đến nay không biết bây giờ ra sao. Căn nhà của bao nhiêu năm tháng quen thuộc. Của buồn vui hạnh phúc. Cánh cửa gỗ ấy Hoàng Tử đã gõ. Trên vuông của sổ ấy đã từng đêm ta ngồi đọc sách, thì thầm lời nguyện yêu thương gửi Chàng. Cây đèn đồng với ánh lửa thật ấm đã bao mùa hiu quạnh? Biết bao kỉ niệm. Căn nhà nhỏ. Ừ nhỉ, căn nhà của đợi chờ, mà cũng của... Lỗi Phạm...
Tôi thương nhớ bồi hồi.
Gã lạ mặt tiếp lời:
- Hiền Thư ạ, thế nào lần này Hiền Thư cũng gặp Hoàng Tử. Vì Chàng đã đoan hứa cho dù Hiền Thư ngủ say thì Chàng cũng gõ cửa gọi tên?
- Nhưng người ạ, tôi chẳng muốn trở về căn nhà đó nữa, căn nhà của sợ hãi vì u mê Lỗi Phạm.
- Ô kìa, vì sao vậy?
Chẳng trả lời câu hỏi của gã thanh niên, tôi bùi ngùi run mình khi nghĩ đến đêm u hoài lỗi hẹn. Tôi nghĩ đến buổi sáng dầy đặc đau buồn khi nhìn thấy mảnh giấy tạ từ của Tình Quân: Đức Vua đã đến nhưng chẳng ai có nhà. Tôi muốn òa khóc. Rồi thành thực tôi kể cho người khách lạ nghe:
- Chàng ạ, vì lãng quên say sưa trong căn nhà Tập Quán ấy mà ta đã Lỗi Phạm. Đã để Hoàng Tử gõ cửa đợi chờ và Người đã bỏ đi. Ta chẳng thể thiếu Người. Đời ta đã gắn bó với Chàng từ thuở mù khơi. Căn nhà quen thân nhưng làm ta sợ hãi. căn nhà Trú Ngụ nhưng cũng là Ngục Tối giam hãm đời ta.
- Tôi hiểu lòng Hiền Thư. Nhưng sau lần ấy Hoàng Tử đã đoan hứa, cho dù Hiền Thư có vì chờ đợi mỏi mệt ngủ say thì Hoàng Tử sẽ gõ cửa gọi tên. Chàng nói Chàng yêu Hiền Thư. Vậy đâu là minh chứng của tình yêu? Hãy trở về căn nhà xưa đi. Mảnh vườn hoa cũ đang chờ mong. Bao người thương nhớ hỏi thăm.
4
Tôi trở về chờ đợi trong căn nhà Tập-Quán-Yêu-Dấu. Nghĩ đến vòng tay Hoàng Tử mà lòng tôi chơi vơi. Tôi tưởng tượng tiếng vó ngựa reo vui. Bước chân dịu hiền. Giọng đàn ông trầm ấm. Nụ cười thiên thư. Bàn tay chiều chuộng gõ lên cửa: "Hiền Nương." Tôi chạy ra mở cửa. Ôi hạnh phúc ùa ập. Mật ong. Rượi nồng. Ánh sáng. Nhạc vui.
Căn nhà đã hồng mát sau bao ngày phai nắng đong mưa. Giàn hoa Ảo Tưởng bắt đầu trổ nụ. Mầu tím dịu của nhánh Đam Mê đã lan rợp vuông của nhỏ bên bàn viết. Thời gian đợi chờ là tháng ngày sửa soạn. Tôi đã đem về đủ mọi sắc hoa, cỏ quý. Mầu trắng dịu của khóm Thờ Ơ. Mầu xanh lá mạ của đóa Nhan Sắc. Tất cả như một nụ cười mát tươi. Nắng rung rinh trên khóm hoa Dấu Diếm. Nắng trải rộng bên vườn bông Kiếm Tìm. Khóm hoa Kiêu Sa than thở trước gió như lãng mạn với thời gian.
Có cả một loài hoa rất buồn, loài hoa mà mỗi lần ngắm nhìn là mỗi lần hoài cảm. Hoa hiền hòa, sắc hoa mầu trầm. Hoa xinh xinh để mỗi lần nhìn là tôi thương mến. Hương hoa thoang thoảng, để tôi nhẹ nhàng yêu dấu. Hoa có tên buồn như chính dáng hoa: Hoa Chia Ly.
Căn nhà nhỏ và vườn hoa ngủ dịu trong tháng ngày đợi chờ. Những con trăng 16, 18, 20... đã buông cánh đậu bình yên trên thềm cửa chờ mong.
Khi tôi rất hài lòng nhìn ngắm công trình của mình thì cũng là lúc người thanh niên thuở xưa đi qua. Vẫn dáng điệu ấy, một mái tóc bồng. Nụ cười kín đáo. Đôi mắt tinh anh.
Bên nắng hanh chiều gã nhìn khu vườn thầm lặng. Dáng cao ngạo tự tin. Gã đứng nhìn cho tới khi tôi lên tiếng hỏi:
- Chào người.
Gã mỉm cười nhìn tôi quen thuộc:
- Khu vườn đẹp quá Hiền Thư ơi... Nhưng...
Gã bỏ lửng câu nói yên lặng. Tôi nhìn. Thắc mắc, tôi hỏi gã:
- Nhưng rồi sao?
Hắn trả lời chậm rãi. Không nhìn lên tôi. Như hắn nói một mình:
- Hoa là biểu tượng của úa tàn!
- Sao người nói vậy?
- Đây là ý của riêng tôi. Hiền Thư muốn biết vì sao tôi nghĩ thế?
- Nếu được xin người góp ý.
Gã thanh niên bứt một nhánh cỏ non. Nhánh cỏ mềm mại ngủ yên thân phận trong lòng bàn tay. Hắn thủng thẳng nói, trầm ấm, tự nhiên:
- Hiền Thư thấy đó, bên ngày cưới, người con gái nào cũng ôm một bó hoa tươi: Hoa và tiếng cười. Ngày u ám bên nghĩa trang, người ta đem trả lại nàng: Hoa và tiếng khóc. Bước vào yêu, tình nhân cài lên tóc nhau một bông hoa trắng. Thì thầm lời ngọt yêu đương. Yêu em dáng đẹp thiên thần. Nhưng Hiền Thư ơi, mầu trắng có là mầu của tang chế hắt hiu?
Người ta bảo rằng mầu hồng là mầu của tình yêu chín mọng. Nhưng Hiền Thư ạ, khi cánh hồng úa tàn chính là mầu hồng của máu khô.
Tặng nhau một đóa hoa là gửi cho nhau nỗi úa tàn khi cánh hoa rũ bã. Đấy, Hiền Thư có thấy ly biệt đã khởi đầu trong hạnh phúc chập chững.
Hiền Thư ạ, khi Eva chưa đến thì Ađam cô độc nhưng không cô đơn. Nàng đến như một cánh hoa nhưng chính là lúc Ađam thấm thía đau khổ là gì, và nỗi cô đơn của chàng mênh mông.
Lời gã thanh niên ngọt ngào. Hắn nói bằng cả tâm hồn. Trông hắn mà dễ thương. Trái tim hắn như đang trĩu nặng tâm tư của gã nghệ sĩ đã khóc vì yêu. Tôi nhìn giàn hoa Chia Ly dập dờn theo gió. Một vài đốm lá rơi rơi, nằm im lìm trong khe dậu thưa. Gã yên lặng. Tôi hỏi:
- Thật như thế sao?
- Đấy là ý nghĩ của riêng tôi. Nhưng chắc chắn: Cành hoa nào cũng phải tàn!
- Làm sao để hoa sống mãi?
- Chẳng làm thế nào được đâu, chỉ có một loài hoa bất tử: Hoa Tình Yêu. Nhưng để hoa đẹp mãi thì chính người trồng hoa phải chết. Hoa Tình Yêu rực rỡ bởi Hy Sinh. Mà Hy Sinh là đóng đinh chính mình. Ôi khó quá, tôi chẳng nói được đâu. Tôi chỉ có thể cho Hiền Thư biết một chút tri thức. Nhưng sự hiểu biết trong Tình Yêu chính là Sống và Cảm Nghiệm...
Dường như tôi đã quá lời? Xin lỗi Hiền Thư nhé. Tôi đi đây. Chúc Hiền Thư những ngày đẹp. Nhưng vườn hoa úa tàn trước khi Tình Quân đến thì sao? Cẩn thận...
Hắn rảo bước, để lại cho tôi ánh nhìn cảm thông. Tôi thoáng thấy mỏi mệt. Buổi chiều như đang vương tơ. Bóng gã đi xuống dáng chiều. Nụ cười của hắn vẫn còn đâu đây, e dè khó hiểu. Và lời của hắn: Hiền Thư ơi, hãy cẩn thận!
Rồi bóng gã xa khuất. Mầu lam tím ở chân trời đậm hơn. Lời nói của gã theo bóng tối dâng lên mung lung, âm u. "Cánh hoa nào rồi cũng phải tàn". "Hoa và tiếng khóc". "Chỉ có một loài hoa bất tử: Hoa Tình Yêu". "Nhưng để hoa Tình Yêu đẹp mãi thì chính người trồng hoa phải chết". "Hoa Tình Yêu rực rỡ bởi Hy Sinh".
Đêm xuống, tôi bước vào giấc ngủ chập chờn. Lời gã nói làm tôi mất an vui. Băn khoăn và dằn vặt đưa tôi vào giấc ngủ có bóng dáng gã. Trong giấc mộng ngoài tầm hiểu biết ấy, giọng gã quyến rũ nói bên tai tôi:
- Hiền Thư ơi, Hoàng Tử sẽ vui biết bao khi thấy Hiền Thư đón Chàng bằng những sửa soạn chăm chú. Tình yêu cần minh chứng. Minh chứng xác định giá trị tình yêu. Nhưng mà kìa, sao tôi chẳng thấy Hiền Thư thêu gấm hoa trên rèm cửa để Hoàng Tử đi qua. Hiền Thư đã sắm bình vàng để uống rượi quý chưa? Ồ, mật ong do chính ong mẹ đã làm thì phải uống bằng chén ngọc thạch bích vân. Với khúc nhạc réo rắt bao quanh thì phải có hương trầm trong lò sưởi hồng tí tách chiều đông. Chỉ có những dây đàn bằng vàng ròng mới xứng đáng cho Hoàng Tử đặt tay so phím.
Đấy là tất cả minh chứng của tình yêu. Mà này Hiền Thư, đừng quên khóa cửa cho chắc, cài then cẩn thận, kẻo kẻ trộm lẻn vào lấy hết, và Hoàng Tử đến thì căn nhà trống trơn.
Dường như tôi đã quá lời? Xin lỗi Hiền Thư nhé. Tôi đi đây. Chúc Hiền Thư những ngày đẹp. Hãy cẩn thận. Khóa cửa cho chắc Hiền Thư ơi.
Giấc mơ đi qua đưa tôi vào bàng hoàng hỗn độn. Bóng người thanh niên ám ảnh trong tâm trí tôi. Lời hắn nói u huyền kín đáo. Tôi dè dặt với những đề nghị mới. Nhưng trong tôi như khấp khểnh với niềm vui khám phá, "bình vàng để uống rượi quý". Ừ, gã nói có lí lắm. Phải sắm bình vàng. Phải tìm trầm hương...
5
Cánh cửa căn nhà nhỏ đã được thay thế bằng gỗ trắc bá lấy từ rừng già Cám Dỗ. Nghe theo lời người thanh niên dặn dò, những ổ khóa đã được đúc, những then sắt đã được cài.
Vâng, những ổ khóa đã đúc, những then sắt đã được cài.
Nửa đời nhìn xuống đôi tay, ngón áp út thon nhỏ vẫn đợi chờ. Thời gian nhẹ nhàng phổ nhạc đi qua. Chờ mong với rung cảm bồi hồi. Bao giờ thì Chàng sẽ đến. Lâu hay mau. Mùa xuân này hay mùa thu tới. Biết đâu chiều nay? Ngày tháng như cuốn lụa tròn, êm ả nhẹ nhàng. Tôi đợi chờ cho đến một đêm lạ nhất trong đời. Một đêm không ngờ xét đoán. Trong giấc ngủ bồi hồi với một chút bối rối trong cơn say, tôi nghe mơ màng tiếng gọi.
- Hiền Nương! Hiền Nương!
Tôi giật mình bàng hoàng nghe ngóng.
- Hiền Nương! Hiền Nương!
Đúng rồi Hoàng Tử của tôi. Không gian như mất ý niệm. Tôi sung sướng quá đỗi. Tôi cuống quýt để cho hạnh phúc sóng sánh. Đúng rồi, tiếng gọi của Chàng. Linh cảm cho tôi thêm xác tín. Nhiệm mầu của con tim cho tôi thêm sự thật. Chính là Tình Yêu tôi đợi chờ. Chàng đã đến. Ôi, ai diễn tả được hồn tôi. Muốn ra khỏi giấc ngủ, căn nhà phủ đầy bóng đen. Rượi hồng cho tôi vào cơn say mộng mị. Tôi lại nghe tiếng nghi hoặc của lòng mình. Có phải tiếng Chàng vẫy gọi?
- Hiền Nương, sao mãi ngủ say. Có nghe rộn ràng tình yêu bước chân ta đến.
Tôi muốn réo tên Chàng: Hoàng Tử ơi. Nhưng lạnh lùng, tiếng tôi mất hút trong không gian. Âm thanh không vang thành tiếng. Tiếng gọi của tôi như đầu kim nhỏ lao vào không gian vô tận. Tôi bập bùng trong thế giới nghi hoặc, u uẩn. Tôi nghe như có nốt nhạc sắc vi trên cổ con tuấn mã mà Hoàng Tử đã cỡi. Tôi cũng nghe như có gió bão cát bay. Tôi không phân biệt được âm nhạc và bão tố. Tiếng gọi của Chàng, vang vang, uy nghiêm. Âm thanh của tôi hụt hẫng. Tôi sợ hãi réo gọi. Tiếng gọi mất hút. Hoàng Tử chẳng nghe thấy gì. Dường như Chàng lại vẫy gọi:
- Hiền Nương, sao mãi ngủ say. Có nghe rộn ràng tình yêu bước chân ta đến.
Căn nhà tôi là một thế giới đen mênh mông, không chân trời, bóng tối mút mút. Tôi ghê rợn vùng chạy. Đâu là lối ngõ. Chiếc đèn đồng đã tắt. Dầu đã cạn. Tôi vấp ngã. Chung quanh là mù ảo chơi vơi. Tôi bấp bênh trong không gian vô xác định. Bước chân sa hút. Những chiếc bình ngọc va đập vào nhau rớt đổ. Từng mảnh thủy tinh sắc bén rơi vãi trên nền thảm mù đen. Máu đã vương vấn trên riềm the lụa gấm. Tôi quờ quạng để cho mảnh thủy tinh miết ngang dọc trên đôi tay. Bóng đen. Máu. Sợ hãi. Tôi đưa tay vuốt mặt. Những dòng máu nhờn chẩy nhờn loang lổ chẩy xuống môi.
Những cám dỗ lo âu, những sợ kẻ trộm lén vào chờ đêm khuya mở cánh cửa đánh cắp bình bạc, chén vàng nên tôi đã cất giấu mỗi chìa khóa một góc tối hiểm hóc. Bao nhiêu vòng khóa đã khép chặt? Bây giờ ở đâu những chìa khóa đồng?
Tôi bùng chạy. Đổ vỡ. Tôi khóc.
- Hiền Nương, sao mãi ngủ say. Có nghe nhiệm mầu tình yêu bước chân ta đến?
Tôi nghe như đúng tiếng Chàng. Tôi xô vào bóng đêm. Có phải thật sự tiếng Chàng hay chỉ là giấc ngủ mộng mị? Men nồng và giấc ngủ chập chùng đưa tôi bơi trong không gian dị kì. Những bình hoa sứ đập vào nhau loảng xoảng ghê rợn. Bàn tay ê ẩm. Máu. Tôi cố tìm phương hướng nhưng dường như men say ban chiều đưa tôi vào vùng biển bập bềnh. Nhấp nhô thực hư.
Không còn nghe tiếng gọi nữa. Hình như nốt nhạc con tuấn mã cũng đang mờ nhạt. Xa dần. Hình như Hoàng Tử sau khi gõ mà cửa không mở, Chàng đã bỏ đi.
Một tiếng cười sặc sụa của Satan vang lên. Bóng gã đàn ông hiện ra. Chính gã thanh niên thuở xưa. Vẫn khuôn mặt ấy. Nhưng không còn lời nói nhẹ nhàng êm dịu. Hắn nhăn mặt cười ngạo nghễ trong ánh sáng xanh lẹt của loài quỷ dữ. Tóc rối bù. Đôi mắt ngầu đục. Hắn nhìn tôi rồi lại cất tiếng cười rừng rú. Tay xách trái tim rực màu đỏ, máu còn chẩy liễu thễu.
Hắn hiện ra giữa căn nhà, cười sặc sụa từng cơn. Bấy giờ tôi mới hiểu rõ hắn là ai, tại sao hắn đã theo dõi tôi mãi trong đời.
Nguyễn Tầm Thường