Đã chia đều nỗi nhớ
Mà lòng vẫn chênh chao
Đã dặn nhau đừng buồn
Mà mưa rơi phía ấy
Đã hẹn nhau ngày về
Mà vầng trăng như khuyết.
ntt, tháng 6/ 2010
Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011
Ngày Xa Nhau
Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011
Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2011
Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011
Để Tự Do Và Hạnh Phúc Hơn
Bỗng nhác thấy bóng ngựa phóng qua. Nhà đạo sĩ bàng hoàng vì kẻ trên lưng ngựa chính là người bạn thuở xưa cùng nhau tầm thầy học đạo. Cất tiếng gọi, mà bóng ngựa cứ nước kiệu phóng đi như bay.
Băn khoăn về người bạn cũ thuở nào, nhà đạo sĩ lên đường xuôi phương nam tìm ngọn núi có am thất của kẻ đồng môn. Tới nơi, nhân gian cho ông biết am thất không còn ai trông coi. Kẻ trụ trì đã chết rồi. Tính ra, nhà đạo sĩ thấy ngày chết của kẻ đồng môn đúng là đêm có bóng ngựa hiện về. Ngày xưa hai người có một lời hứa: Ai chết trước sẽ về báo cho kẻ ở lại biết thế giới bên kia thế nào.
Đêm đó, bên am thất, vào lúc ánh trăng bạc hạ tuần mềm mại trên rừng cây, bỗng có bóng người cầm tay nhà đạo sĩ dắt đi. Lại chính hồn người bạn đồng môn hiện về! “Này bạn cũ, xin nói cho tôi biết thế giới bên kia thế nào”. Hồn người chết không trả lời, lẳng lặng kéo nhà đạo sĩ theo mình. Qua khu rừng, rồi một hoang địa. Có tiếng nói từ đâu đó: “Đi về phía đông mươi trượng. Vào đường hầm. Xuống trăm bước. Đi lên. Về phía nam.” Thoát chốc, hồn người bạn đồng môn biến bất ngờ như khi hiện đến, đẩy nhà đạo sĩ vào thế giới kỳ quái.