Trên ghế đá của công viên, một ông già ngồi khòng lưng chụm hai tay trên đầu cây gậy. Đôi mắt mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định , bao ưu tư buồn khổ, bao thất vọng khó khăn, như trĩu nặng trên đôi vai gày guộc, ông chậm rãi lắc đầu, thốt lên nghe như tiếng rên khe khẽ :
- Hoang vắng thế này ư ?!. Không còn một tình thương yêu nào dành cho ta nữa sao !?.
Trong lúc đó, một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi ngang qua trước mặt ông, tay bà dắt một bé gái. Bé nhìn cụ già rồi hỏi :
- Mẹ ơi ! ông cụ này đang làm gì thế hả mẹ ?
- Mẹ ơi ! ông cụ này đang làm gì thế hả mẹ ?
- Ông đang ngồi nghỉ đấy con ạ !
- Tại sao ông lai ngồi nghỉ như thế ?
- Vì ông mệt.
- Sao ông mặc áo rách thế hả mẹ ?
- Vì ông nghèo !
- Hôm nay là ngày sinh nhật của con hả mẹ ?
-Ừ ! đúng là ngày sinh của con đấy .
- Con được những gì hả mẹ ?
- Con có bánh, kẹo, áo mới, và một túi nhỏ trong đó có một số tiền. Con làm mất rồi sao ?
- Dạ ! còn đây, con có thể dùng theo ý con được không hả mẹ.
- Tất nhiên là được con ạ !.
Thế là bé rời tay mẹ chạy về phía cụ già, hai tay nâng cái túi lễ phép nói :
- Thưa cụ, của cụ đấy ạ !.
- Ông già cầm lấy cái túi, lấy ra những đồng bạc.
Ông lặng đi không nói được lời nào... giây phút sau ông chợt thốt lên :
- Xin Chúa ban ơn cho cháu, Thiên Thần tốt lành của ông !.
Em bé chạy trở lại cầm tay mẹ hỏi :
- Mẹ ơi ! Con có phải là Thiên Thần không hả mẹ ?
Người mẹ cảm động trước việc làm của con, trả lời :
- Phải rồi ! Con đúng là một Thiên Thần.
- Thế tại sao con lại không có cánh ?
- Cũng có những Thiên Thần không có cánh con ạ !.
Người mẹ vội ôm ghì con vào lòng... và trên chiếc ghế đá lạnh, nước mắt của ông già chẩy thành những vệt dài rơi xuống theo bộ râu của ông, vì ông vừa tìm lại được sự tin yêu của con người.