Có một bà lão đạo đức nhưng một thân một mình sống trong túp nhà lá lụp sụp, bà nghèo đến nỗi một ngày nọ rơi vào cảnh túng quẫn, không đủ tiền mua gạo nấu chút cháo cầm hơi. Đói quá, bà quỳ ngay xuống trước cửa nhà, ngước mắt nhìn trời, cầu nguyện lớn tiếng một cách chân thành: "Lạy Chúa, xin Chúa cho con một ít gạo để nấu cháo chiều nay, nếu không, chắc con sẽ chết mất Chúa ơi!"
Tình cờ lúc ấy có một ông hàng xóm đi ngang qua, ông là một người khá giả, nhưng chẳng bao giờ giúp đỡ bà cụ nghèo khổ được chút gì. Thế nhưng, ông là một người thực dụng và vô thần, dứt khoát không tin có Đức Chúa Trời hay thần thánh nào cả, nghe bà cụ cầu nguyện như vậy, ông ta thấy bực mình, liền nghĩ ra một cách để dập tắt thứ niềm tin mà ông cho là mê tín dị đoan, lẩm cẩm, ngu muội của bà cụ già nhà quê.
Ông ta liền về nhà, xúc luôn mấy kí gạo đem sang cho bà hàng xóm. Y như rằng, bà lão mừng quá la lớn: "Ôi lạy Chúa con, con xin cảm ơn Chúa!". Ông hàng xóm thấy thế, biết bà cụ đã trúng kế của mình, ông bèn bảo thẳng cho bà lão rằng chỗ gạo ấy là do ông vừa lấy ở nhà đem sang cho bà, chứ chẳng có Chúa nào ở đây mà giúp cho bà như vậy.
Ông hàng xóm vô thần hể hả đắc ý, thì không ngờ bà cụ vẫn tin tưởng và vui vẻ đáp lời: "Vâng, tôi biết chứ, chính ông đã mang chỗ gạo này đến chia sẻ cho tôi, nhưng tôi xin quả quyết rằng Chúa dẫn dùng ông để làm điều tốt lành này. Lời cầu nguyện của tôi đã được Chúa nhậm lời nhanh chóng. Xin tạ ơn Chúa và cám ơn ông vô cùng!"